Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm sau là cảnh mặt trời mọc, được quay ở công viên cách khách sạn ba cây số. Diễn viên phải có mặt ở khu vực hóa trang lúc bốn giờ sáng, còn tổ hóa trang và phục trang thì phải dậy từ hai giờ rưỡi.
Lâm Nhuận Cẩm vừa nghe chuông báo thức reo đã lập tức bật dậy, trong khi Tiểu Lộ chỉ tắt chuông rồi xoay người ngủ tiếp.
Cô rửa mặt xong đi ra, thấy Tiểu Lộ vẫn còn ngủ say, liền vội vàng chạy tới lay:
"Tiểu Lộ! Mau dậy, mười phút nữa là phải xuất phát rồi."
"Hả? Trời ơi! Mới chợp mắt thôi mà?" Tiểu Lộ bật dậy như lò xo, chẳng kịp xỏ giày đã lao vào phòng tắm, vừa chạy vừa lẩm bẩm rằng sau này nhất định sẽ không thức khuya gọi điện với bạn trai nữa.
Trong lúc lấy đồ, Lâm Nhuận Cẩm tiện tay vác luôn hai cái túi của Tiểu Lộ lên vai, để lát nữa cô ấy chỉ cần đi thẳng cho nhanh. Cô còn phải xuống trước để mua cà phê cho Mễ Phong.
"Tiểu Lộ, đồ của cậu tớ cầm luôn rồi, mau ra nhanh nhé." Nói xong, cô đóng cửa lại.
Khi tới xe buýt của đoàn, ngay từ ngoài cửa Lâm Nhuận Cẩm đã nghe thấy tiếng Mễ Phong đang cằn nhằn, thậm chí còn tranh cãi ầm ĩ với Lý Đức Chính.
Cô đặt hết túi xuống chỗ ngồi, đứng lưỡng lự ở bậc thang, cảm thấy lúc này mà bước vào sẽ hơi ngượng ngập.
"Cô bé, đừng chắn cửa."
Nghe tiếng nhắc, cô giật mình quay đầu, rồi vội vàng lùi sang một bên nhường chỗ cho người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước lên trước.
Người đó mỉm cười: "Cảm ơn."
Đúng vậy, đó chính là Dương Tiêu chồng của Bạch Hinh Liên. Nhưng sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa vừa lên xe, Lý Đức Chính và nhà sản xuất Đỗ đã lập tức đứng dậy bắt tay chào hỏi thân mật.
Ban đầu cô định chờ Tiểu Lộ tới rồi cùng đi, nhưng đúng lúc ấy Mễ Phong gọi điện đến. Cô không chút do dự bấm tắt, nhét điện thoại vào túi rồi nhanh chân bước lên xe.
Thấy Lâm Nhuận Cẩm xuất hiện, mặc kệ các lãnh đạo đang trò chuyện, Mễ Phong liền to tiếng quát: "Lâm Nhuận Cẩm, cà phê đâu? Mua chưa?"
Lâm Nhuận Cẩm vội vã đi dọc lối đi về phía sau, hạ giọng đáp: "Mua rồi, mua rồi."
Dương Tiêu kinh ngạc quay lại nhìn cô.
Lý Đức Chính vừa nghe lời Mễ Phong đã cau mày: "Mễ Phong, cậu có nhầm không? Tiểu Lâm là trợ lý công việc của cậu, đâu phải trợ lý đời sống. Sao ngay cả cà phê cũng bắt người ta đi mua?"
Trong đầu ông còn nghĩ: nếu lần tới Chu Chỉ Nguyên đến thăm đoàn mà thấy vợ mình vừa mệt rã rời, vừa bị sai vặt đi mua cà phê, thì chẳng phải lại cho ông sắc mặt khó coi sao!
Mễ Phong lạnh giọng: "Tôi muốn vậy, cô ấy cũng đồng ý."
Lâm Nhuận Cẩm thật sự không hiểu sao Mễ Phong lại có gan ngang ngược đến vậy, dám tỏ thái độ kêu ngạo với cả đạo diễn. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, cách đây hai tháng trong cuộc họp, anh ta cũng thường xuyên gây gổ y như thế.
Nhà sản xuất Đỗ kéo tay Lý Đức Chính, cười nói:
"Dương tổng, không ngờ sáng sớm mà ngài cũng ghé qua."
"Trước chuyến công tác, tôi muốn tới xem một chút." Dương Tiêu đáp.
Sau này vẫn là Tiểu Lộ đi dò hỏi mới biết, thì ra Dương Tiêu chính là đại diện của bên nhà đầu tư chính.
Thẩm Kính Ninh và Trần Tuyên cùng đến, hai người đều có xe lưu động riêng. Lâm Nhuận Cẩm gần như phải chạy hai đầu, vừa lo bên này vừa phải qua chỗ Trương Vân Đình để phụ cô ấy trang điểm cho Thẩm Kính Ninh.
Lúc năm giờ sáng, mọi người đều đã vào vị trí, chỉ chờ mặt trời lên là chính thức bấm máy.
Rất nhanh, chân trời bắt đầu loang ra màu trắng nhạt dịu dàng. Nghe hiệu lệnh của đạo diễn hiện trường, các tổ lập tức vào trạng thái làm việc.
Lâm Nhuận Cẩm tranh thủ chụp mấy tấm bầu trời vừa quay, gửi cho Khổng Mạn, rồi cất điện thoại, tập trung quan sát trường quay.
"Cần thu âm vướng khung hình!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!