Tưởng Lưu nhấp một ngụm rượu, nói: "Cô ấy đẹp rất đặc biệt đấy, xem ra các cậu chẳng ai có đôi mắt để nhìn ra cái đẹp của cô ấy cả. Nó khác hẳn với cái kiểu đẹp tầm thường. Thôi bỏ đi, nói nữa thì cái người thuộc phái nhan khống như tôi lại phải lòng cô nàng mất."
Vừa dứt lời đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Khiêm Dân, anh ta liền cười hề hề:
"Em gái bạn mà tôi dám động vào thì khác nào còn tệ hơn cầm thú nữa."
"Biết thế thì tốt." Lâm Khiêm Dân uống một ngụm nước lọc, rồi quay sang:
"Chỉ Nguyên, nghe nói cậu hùn vốn mở công ty giải trí, tình hình sao rồi?"
Chu Chỉ Nguyên điềm đạm đáp:
"Xụp rồi."
Công ty đó ban đầu anh chỉ bỏ vốn, còn đối tác là một quản lý kỳ cựu trong giới giải trí, quen biết đã nhiều năm, nên Chu Chỉ Nguyên cũng khá yên tâm, không can thiệp sâu vào vận hành. Nào ngờ sau này làm ăn sa sút, quản lý gặp vấn đề, mà lúc đó anh đang ở nước ngoài. Đến khi về nước, người kia đã ôm tiền bỏ trốn.
Dạo này anh gác hết công việc để xử lý chuyện ấy. Ban đầu cũng chẳng định về Châu Thành ăn Tết, nhưng cô em gái nhỏ gọi mấy ngày liền, nhất quyết bắt anh phải về sum họp.
Lâm Nhuận Cẩm thì đang nhìn tin nhắn Khổng Mạn gửi tới, bất giác đã khui lon bia thứ hai. Tửu lượng của cô vốn yếu, uống lên mặt đỏ bừng, hai gò má ửng hồng, ánh mắt cũng dần trở nên mơ màng.
Khổng Mạn gửi ba tin liền chẳng thấy trả lời, bèn gọi thẳng. Trong phòng bao có người hát, Lâm Nhuận Cẩm phải áp sát điện thoại vào tai mới nghe được cô ấy nói gì.
"Cậu còn uống nữa hả?"
"Ừm ừm."
"Dừng lại ngay, uống nữa là say đấy. Đến lúc đó đừng nói đến chuyện tỏ tình, chắc chắn cậu sẽ làm trò lố trước mặt anh ta. Cậu có biết là uống say rồi cậu sẽ phát điên không hả?"
Lâm Nhuận Cẩm chớp mắt, chột dạ nói nhỏ:
"Có không? Tớ uống rượu xong toàn ngoan ngoãn đi ngủ thôi, đâu có bao giờ làm loạn đâu."
Khổng Mạn hít sâu một hơi, giọng nhàn nhạt mang theo chút uy h**p:
"Tóm lại là đừng uống nữa. Nếu không thì đừng trách tớ không làm quân sư cho cậu."
"Á, không được, không được đâu, Mạn Mạn." Lâm Nhuận Cẩm luống cuống, vội vàng đặt lon bia xuống, giọng dịu dàng nũng nịu:
"Nghe lời Mạn Mạn nhé, tớ cần cậu lắm, cậu nói gì tớ cũng nghe hết. Tớ không uống nữa, không uống nữa đâu."
Kế hoạch của Khổng Mạn rất đơn giản: Lâm Nhuận Cẩm vẫn phải uống, nhưng tuyệt đối không được quá chén, chỉ cần lưng lửng men say là vừa. Sau đó tìm cơ hội giả vờ vô tình ngã vào người Chu Chỉ Nguyên, để anh đỡ lấy. Lúc ấy cô sẽ giả say tỏ tình, điểm mấu chốt là trong mắt phải ánh lên giọt lệ! Khổng Mạn từng nói, lúc Nhuận Cẩm như sắp khóc lại chưa khóc, trông vừa đáng thương vừa dễ khiến người ta mềm lòng, không ai có thể cự tuyệt.
"Nếu vậy thì…" Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, đưa mắt nhìn sang bên trái, gương mặt Chu Chỉ Nguyên bị mấy người che khuất, bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang không ngừng cười về phía anh. Cô thu lại ánh mắt, khẽ hỏi:
"Anh ấy… có rung động một chút nào với tớ không?"
"Không biết. Nhưng chắc chắn anh ta sẽ nhớ cậu." Khổng Mạn đáp, "Chiêu này tung ra, cộng thêm việc cậu là em gái của Lâm Khiêm Dân, anh ta có thể quay đầu là quên ngay được sao? Không thể! Nhưng tớ phải nhắc cậu một câu nếu anh ta từ chối cậu, thì sau này có lẽ cậu sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại anh ta nữa."
Tim Lâm Nhuận Cẩm bỗng trĩu nặng:
"Tại sao?"
Khổng Mạn nói:
"Anh ta tránh cậu đấy, dù sao cậu cũng là em gái bạn anh ta. À đúng rồi, còn một chuyện nữa, cậu phải biết tận dụng anh trai mình. Cậu đối tốt với anh ấy như vậy, cũng đến lúc anh ấy nên đáp lại cậu rồi."
Điện thoại vừa ngắt, trong phòng bao liền có người hô hào rủ chơi trò chơi, lập tức mọi người ào ào tụ lại giữa phòng, chừng chín mười người, ồn ào náo nhiệt.
Lâm Nhuận Cẩm dùng nĩa gắp một miếng dưa hấu, từ tốn ăn, mắt thì vẫn dán chặt vào nhóm người kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!