Chương 29: “Lâm Nhuận Cẩm, em không vô tội.”

Lý Đức Chính cúi người lấy điếu thuốc từ trên bàn, thuần thục rút ra một điếu, cung kính đưa cho Chu Chỉ Nguyên: "Tiểu Lâm làm việc rất lanh lợi lại cẩn thận, tôi với Mễ Phong cũng hợp tác nhiều phim rồi, đây là lần đầu tiên anh ấy không mở miệng đòi đổi trợ lý trước khi bắt đầu quay."

Điếu thuốc kẹp trong ngón tay, Chu Chỉ Nguyên từ chối lửa châm thuốc của ông. Trên trường quay, phần bổ sung trang điểm đã xong, Thẩm Kính Ninh và Khương Diễm đang trao đổi cảnh quay, còn Lâm Nhuận Cẩm thì chạy ra một bên, vừa vỗ vai lưng đau nhức.

Tầm mắt anh rời khỏi màn hình giám sát, hờ hững nói: "Anh Chính, trợ lý hóa trang đoàn phim các anh cũng vất vả thật."

Lý Đức Chính hơi lúng túng cười: "Đoàn nào cũng gần như vậy thôi."

Chu Chỉ Nguyên nhàn nhạt: "Không tính mời thêm một trợ lý nữa à?"

Lần này Lý Đức Chính thật sự khó xử: "Bên chế tác không có khoản chi này…"

Phó đạo diễn Vương Chí Vũ thấy không khí có phần căng thẳng, vội kéo ghế lại: "Chu tổng, ngồi đi, đứng mãi mệt lắm, Kính Ninh chỉ còn hai cảnh nữa là xong rồi."

Chu Chỉ Nguyên khẽ gật đầu.

Nếu không phải sau khi quay xong, Thẩm Kính Ninh bước thẳng về một hướng, còn gọi một tiếng "sếp", thì Lâm Nhuận Cẩm cũng chẳng biết Chu Chỉ Nguyên ta đã tới.

Tim cô bỗng siết lại, kéo khóa túi trang điểm, quay người nhìn.

Một đám người chen chúc, cô chẳng thấy anh đâu, đoán chắc bị Thẩm Kính Ninh che khuất rồi.

Xem ra anh chỉ đến thăm diễn viên của công ty mình thôi.

Trương Vân Đình từ phòng hóa trang bước ra:

"Lâm Nhuận Cẩm, Mễ Phong đâu rồi?"

"Anh ấy hôm nay mệt quá, nên về khách sạn nghỉ trước rồi."

Trương Vân Đình trợn mắt: "Còn bảo tìm tôi có việc, kết quả lẳng lặng bỏ đi, coi tôi là cái gì chứ. Lâm Nhuận Cẩm à, phòng hóa trang bừa bộn lắm, em dọn dẹp rồi hãy về nhé."

Đúng lúc này, phó đạo diễn bất ngờ hô lớn: "Mọi người đừng đi, xe đồ ăn tự chọn sắp tới rồi, Chu tổng của Vô Hạn Giải Trí mời khách!"

Âm thanh viên giơ cần thu, hô to: "Chu tổng hào phóng quá!"

Đám nhân viên vốn mệt rã rời lập tức như được tiếp thêm sinh lực, vui vẻ nhanh tay dọn đạo cụ.

Trên đường về phòng hóa trang, Lâm Nhuận Cẩm đi sau hai cô gái tổ phục trang, nghe họ bàn tán về Thẩm Kính Ninh.

"Đó chính là ông chủ của Thẩm Kính Ninh à, đẹp trai ghê."

Tiểu Lộ che miệng cười: "Quan hệ có vẻ tốt lắm, ngày đầu đã đến thăm đoàn. Trước còn nghe nói công ty Vô Hạn Giải Trí suýt phá sản, nhiều diễn viên giải ước hết, chỉ có Thẩm Kính Ninh không đi. Vai nữ chính bộ này cũng do Chu tổng bỏ tiền giành lấy. Biết đâu không chỉ là ông chủ, mà còn là chồng luôn ấy chứ."

Không phải!!!

Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm nghiến răng phản bác dữ dội.

"Ơ?" Tiểu Lộ bỗng quay lại, "Nhuận Cẩm, sao thế, ai chọc cậu tức à, sao trông có vẻ dữ dằn thế."

"Haha… đâu có, cậu nhìn nhầm rồi." Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng khoác tay Tiểu Lộ, dịu dàng: "Tớ nghĩ các cậu đừng nói bậy, lỡ bị kẻ có ý xấu nghe được rồi tung tin, sẽ ảnh hưởng không tốt đến chị Kính Ninh."

Tiểu Lộ lắc đầu: "Chưa chắc đâu, chị ấy mấy năm nay chăm chỉ, chưa từng có scandal, mà sự nghiệp cũng chẳng nổi bật. Nếu bị đồn có chỗ dựa vững, cậu tin không, sẽ có cả đống tài nguyên tìm đến."

Cô gái kia khẽ nói: "Tớ vừa thấy chị ấy cười tươi với ông chủ, biết đâu chính chị ấy cũng muốn tin đồn lan ra."

Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm phức tạp, quay đầu lại, đúng lúc xe đồ ăn tới, mọi người ùa ra lấy. Cô cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Chỉ Nguyên, hôm nay anh mặc rất đơn giản: áo thun trắng, quần đen. Bên cạnh anh là Thẩm Kính Ninh với trang phục trong phim, sơ mi trắng, váy bút chì đen đang trò chuyện cùng anh, không hề ra lấy đồ ăn.

Bảo sao người ta dễ hiểu lầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!