Từ Cận Thao và Lâm Đông Viễn không theo Chu Tuệ về nhà, họ định chơi thêm nửa tháng nữa rồi mới đi. Hai người cũng quyết định sẽ học đại học ở Châu Thành, không rời quê hương.
Chiều hôm ấy, hiếm hoi Lâm Nhuận Cẩm được tan ca sớm. Cô đang định gọi điện cho Lâm Đông Viễn rủ đi ăn tối thì Từ Cận Thao đã gọi tới trước, bảo cô ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường.
Hai người họ đang đứng ở trạm xe buýt đối diện, một người mặc đen, một người mặc trắng, dáng cao gầy rõ rệt, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, khí chất nổi bật. Người không biết còn tưởng họ là nghệ sĩ.
Lâm Nhuận Cẩm bước qua: "Các em sao lại tới đây?"
Từ Cận Thao nâng vành mũ, nhìn cô: "Bọn em rảnh."
Lâm Đông Viễn vươn cánh tay dài, rất tự nhiên khoác lên vai cô: "Ăn gì đây? Trưa nay bọn em chỉ ăn mỗi mì gói, ngồi xe buýt tới đây mà đói muốn xỉu."
"Trời nóng." Lâm Nhuận Cẩm khó chịu né tránh cánh tay nặng nề của em trai, "Ăn cho đàng hoàng chút đi, món Tây thì sao?"
Từ Cận Thao đi sang phía bên kia, gạt tay Lâm Đông Viễn xuống, cúi đầu cười: "Nhưng bọn em nghèo, chị phải bao đó."
Lâm Đông Viễn lại khoác tay lên lần nữa, cười trêu: "Chị, bao nha bao nha~"
Lâm Nhuận Cẩm trừng mắt: "Cái 50 tệ em còn nợ chị định khi nào trả? Mau về Châu Thành tìm việc làm, kiếm tiền sinh hoạt đi."
"Có gì mà phải lo." Lâm Đông Viễn nhếch môi cười, gương mặt ngời lên nét tươi trẻ, "Nếu ở trường hết tiền ăn, em chỉ cần nhắn: "Chị, có đó không?" là xong."
"Cút đi!" Lâm Nhuận Cẩm vừa cười vừa mắng.
Từ Cận Thao ghé sát mặt lại gần, khẽ hít mùi hương quýt thoang thoảng trên người cô:
"Chị à…"
"Em cũng cút." Cô đẩy thẳng mặt cậu ta ra, "Chị có chồng rồi, hai em làm ơn giữ khoảng cách giùm."
Một người thì hừ lạnh.
Một người lại lẩm bẩm: "Giỏi bắt nạt người nhà."
Ba người vừa cãi vã vừa chen lên xe buýt, đến trước khi trời tối thì tới nhà hàng Tây nổi tiếng được đánh giá cao nhất trên mạng.
Việc sẽ gặp Bạch Hinh Liên ở đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Nhuận Cẩm. Cô khựng lại, có phần hoảng loạn, vô thức nhìn sang Lâm Đông Viễn.
"Ngồi cạnh cửa sổ đi, có thể ngắm cảnh đêm." Lâm Đông Viễn cũng thấy một đôi mẹ con đi tới, nhưng chỉ liếc rồi quay đi, nghĩ bụng: chẳng quen, nhìn gì cho mất lịch sự.
Ngược lại, Từ Cận Thao để ý tới vẻ mặt khác thường của Lâm Nhuận Cẩm, khẽ hỏi:
"Sao thế?"
"Không… không có gì." Lâm Nhuận Cẩm cúi gằm mặt, kéo tay Lâm Đông Viễn đi sang hướng khác.
"Mommy, mẹ nhìn gì thế?" Dương Dao Dao, tuy là người Bắc Kinh, nhưng từ khi nghe Bạch Hinh Liên nói ở Châu Thành hay gọi mẹ là "Mommy" để thêm thân mật, cô ấy liền rất thích gọi vậy.
Bạch Hinh Liên giật mình hoàn hồn, sắc mặt hơi tái, ánh mắt dừng lại một thoáng trên bóng lưng ba người (một nữ hai nam) đang rời đi:
"Dao Dao, về nhà thôi."
Sau khi họ rời khỏi nhà hàng, Lâm Nhuận Cẩm mới nhẹ nhõm thở ra, nhưng lòng lại nhói lên. Cô chắc chắn vừa rồi đã chạm mắt với Bạch Hinh Liên, nhưng đối phương không nhận ra cô.
Đặt món xong, Từ Cận Thao vào nhà vệ sinh, Lâm Đông Viễn cúi đầu nhắn WeChat cho ai đó.
Lâm Nhuận Cẩm nhìn em trai hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
"Đông Viễn, em tới đây… có muốn gặp ai không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!