Chương 27: Gần gũi hơn.

Khi cảm giác đau nhói từ môi truyền tới, cùng lúc một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, Lâm Nhuận Cẩm liền ngừng khóc, thoát khỏi trạng thái mơ hồ, tỉnh táo lại.

Má phải bị Chu Chỉ Nguyên bao trọn trong lòng bàn tay anh, ngay cả vành tai cô cũng bị những ngón tay thô ráp của anh chạm khẽ.

Sự tiếp xúc nóng bỏng ấy khiến cô gần như không thể suy nghĩ, chỉ biết bị động theo anh vượt qua nụ hôn vốn chỉ dừng ở mức thoáng chạm ban đầu.

Như thể vốn sinh ra đã hiểu, khi đầu lưỡi Chu Chỉ Nguyên tìm được lưỡi cô, như chạm trúng công tắc, cô liền bản năng quấn chặt lấy anh.

Bàn tay Lâm Nhuận Cẩm cũng dần táo bạo hơn, từ siết chặt ga giường chuyển thành vòng lên vai anh. Trong quá trình đó, anh đá văng cái chăn vướng víu, cả người áp chặt xuống.

Bàn tay anh dừng lại nơi lồng ngực cô phập phồng rõ rệt nhất, rồi bất chợt mở mắt hỏi:

"Còn muốn khóc nữa không?"

Gò má trắng hồng của Lâm Nhuận Cẩm vẫn in vệt nước mắt, mi dài còn vương giọt lệ, nhưng những giọt nước ấy không phải do bi thương, mà là lần đầu tiên cô biết, hóa ra trong khoảnh khắc hạnh phúc tột cùng cũng có thể rơi lệ.

"Không… không khóc nữa." Cô lắc đầu, giọng run lên bởi động tác của anh ngày càng quá đáng.

"Nếu em không muốn khóc, thì tôi còn hôn thế nào được?" Chu Chỉ Nguyên cúi đầu, môi kề sát tai cô, ác ý thổi một hơi, trêu chọc:

"Hay là… em không muốn tôi hôn nữa?"

Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm dần mơ màng, như bị ma xui quỷ khiến, cô khẽ cọ má lên cằm anh, thì thầm:

"Hôn em đi… hôn thêm lần nữa, được không…"

Không khí trở nên đặc quánh, từng hơi thở nặng nề như đang nuốt lửa.

Chu Chỉ Nguyên không còn kìm nén h*m m**n, cúi xuống hôn cô lần nữa.

Lần này, sức hút mạnh mẽ đến mức khiến da đầu Lâm Nhuận Cẩm tê dại. Trong khoảng nửa giây ngắn ngủi được anh buông cho thở, cô không nhịn được bật ra một tiếng rên khe khẽ.

Những tiếng r*n r* vừa mềm mại vừa ngọt ngào ấy đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào phát điên, huống hồ là Chu Chỉ Nguyên, người mà đêm qua trong mộng đã vô số lần xé toạc lớp ren mỏng trên người Lâm Nhuận Cẩm để tận tình thưởng thức.

Nếu không phải vì cú điện thoại vang lên đột ngột, chắc chắn anh đã biến giấc mơ đó thành hiện thực ngay tại đây.

Anh nhíu mày, ngẩng lên nhìn chiếc điện thoại đang rung liên hồi.

Giờ này gọi tới, ngoài chuyện khẩn cấp ra, anh không nghĩ được lý do nào khác.

Khi rút tay ra khỏi lớp quần áo đã hỗn loạn, Lâm Nhuận Cẩm vẫn còn chìm trong dư vị ban nãy liền nắm chặt lấy anh. Đôi mắt nhòe lệ của cô chứa đựng khát khao nồng cháy, khiến anh thoáng chốc lặng đi.

Ánh mắt anh tối sầm, trầm giọng nói khẽ:

"Để lần sau."

Điện thoại là A Hiền gọi tới: một nam diễn viên mới ký hợp đồng, trong lúc quay đêm không may ngã từ trên cao xuống, máu chảy ướt cả nền, hiện đã được đưa đi cấp cứu.

Người này là một tiểu sinh lưu lượng, gương mặt đẹp, độ nổi tiếng đang dần bắt kịp minh tinh hạng A là Khương Diễm. Tin anh ta nhập viện nhanh chóng bị các fan hâm mộ đứng chờ ngoài phim trường nắm được, họ lập tức kéo nhau đi chặn đoàn phim và bệnh viện để đòi câu trả lời.

"Anh Nguyên, tôi nên đến bệnh viện hay tới phim trường đây? Fan đông lắm, bao vây cả đoàn làm phim để chất vấn. Nghe nói đạo diễn La định báo cảnh sát. Tuy việc họ gây rối cũng quá đáng, nhưng rốt cuộc họ chỉ lo cho Hà Thanh Dã thôi."

Bên cạnh, Lâm Nhuận Cẩm nghe mà tim đập thình thịch, nhìn gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Chu Chỉ Nguyên, cô vội vàng xuống giường, đi lấy quần áo cho anh.

Xảy ra chuyện lớn thế này, dĩ nhiên ông chủ phải đích thân xử lý.

Chu Chỉ Nguyên trầm giọng ra lệnh:

"Cậu dẫn thêm người tới phim trường, trước hết trấn an nhóm fan, tuyệt đối đừng để đạo diễn La báo cảnh sát. Nếu ông ta kiên quyết, bảo ông ấy gọi cho tôi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!