Lâm Nhuận Cẩm vừa mới tỉnh dậy, phản ứng chậm chạp hẳn, đến khi lấy lại tinh thần thì Từ Cận Thao đã cầm máy ảnh ra ngoài rồi.
Cô ngồi dậy, xoa xoa bả vai và cổ tê mỏi vì ngủ, vừa xoay đầu thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Ngoài tấm kính, dáng lưng cao lớn thẳng tắp kia, ngoài Chu Chỉ Nguyên thì còn ai vào đây nữa?
Từ Cận Thao không bỏ chạy, mà chỉ vì ánh mắt đầy áp lực của Chu Chỉ Nguyên nên tự giác bước ra ngoài. Không biết là do áy náy trong lòng hay vì bên ngoài quá nóng, mà lưng cậu ta thấm ra một mảng mồ hôi lạnh: "Anh… em… em chỉ định chụp lại dáng vẻ khi Lâm Nhuận Cẩm ngủ thôi mà."
Không dám ngẩng đầu đối diện.
Từ sau đêm đó, cậu ta và Chu Chỉ Nguyên chưa từng nói chuyện lại, cả hai ai cũng không muốn để ý đến ai.
Chu Chỉ Nguyên lặng lẽ nhìn cậu em họ một lúc lâu, rồi lạnh lùng nhếch môi:
"Lâm Nhuận Cẩm?"
"Ừm…"
"Lâm Nhuận Cẩm là ai?"
Cổ họng Từ Cận Thao nghẹn lại, khẽ khàng, không cam lòng nói ra cái từ mà dạo gần đây cậu ta vô cùng phản cảm: "Chị dâu."
Khóe mắt Chu Chỉ Nguyên thoáng thấy Lâm Nhuận Cẩm đẩy cửa bước đến, anh đột ngột mở miệng: "Em tới đây làm gì? Mua thuốc lá à?"
Lâm Nhuận Cẩm vừa vặn nghe thấy, cô dừng lại cạnh Từ Cận Thao, nhíu mày: "Từ Cận Thao, em lại hút thuốc nữa hả?"
Từ Cận Thao tròn mắt, vẻ mặt đầy ấm ức:
"Em không có! Đêm đó bị chị bắt gặp xong thì em bỏ hẳn rồi, thật đấy, không tin chị hỏi Lâm Đông Viễn đi."
"Thế sao em ở đây?"
Theo phản xạ, Từ Cận Thao muốn nói là đến mua coca, nhưng trong tay chỉ có mỗi chiếc máy ảnh, còn hai chai coca vẫn để trong cửa hàng. Cậu ta liếc sang Chu Chỉ Nguyên, ngập ngừng một lát rồi đáp:
"Đi ngang qua, thấy chị ngủ trong đó nên định gọi dậy thôi, thật sự em không mua thuốc."
"Thật không?" Lâm Nhuận Cẩm đưa mắt nhìn lướt qua túi quần cậu, xẹp lép, đúng là không có.
"Thật mà!" Giọng Từ Cận Thao vội vã, ánh mắt đầy oán trách, "Chị… chị không tin em đến thế sao?"
Tức chết đi được, thiên vị thì thôi, đến niềm tin cũng chẳng có! Trong mắt Lâm Nhuận Cẩm, cậu ta chẳng bằng cả một con chó hay sao?
Lâm Nhuận Cẩm khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng: "Đừng giận, chị tin em."
Lời vừa rơi xuống, cơn bực tức trong lòng Từ Cận Thao vừa mới tan đi, thì đã nghe Chu Chỉ Nguyên, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, nhấc cằm nói: "Đi mua cho anh một bao thuốc."
…
Đợi Từ Cận Thao bước vào cửa hàng tiện lợi, Lâm Nhuận Cẩm nhẹ kéo tay người đàn ông bên cạnh đang mặt không biểu cảm: "Từ Cận Thao đã quyết tâm bỏ thuốc rồi, anh còn bắt đi mua, lỡ đâu em ấy lại thèm, mà nhìn anh hút thì trong lòng em ấy sẽ nghĩ thế nào chứ."
Cô không hề trách móc, chỉ là với thân phận anh trai, ít nhất cũng nên làm gương cho cậu em trai chưa đến mười tám tuổi.
"Nếu đến chừng này mà cũng không nhịn được, sau này thì làm được trò trống gì." Chu Chỉ Nguyên liếc cô một cái, giọng không mấy thiện ý: "Không phải có em dỗ dành quản thúc nó sao?"
Lâm Nhuận Cẩm im lặng.
Cô cứ cảm thấy lời của Chu Chỉ Nguyên vừa rồi có chút châm chọc mỉa mai.
Lát sau, A Hiền vừa nghe điện thoại xong thì đã thấy vị "bà chủ tương lai" xuất hiện, anh cười tươi xuống xe mở cửa, ngọt giọng gọi: "Chị dâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!