Chương 25: Gần như ôm cô ấy ngủ.

Lâm Nhuận Cẩm sững người mấy giây, rồi khẽ nói:

"Em không phải bênh em ấy, chỉ là tối nay A Thao thật sự uống nhiều quá…"

Chu Chỉ Nguyên khoanh tay, giọng nhạt nhẽo:

"Say rượu không phải cái cớ. Em cứ chiều nó như thế, sớm muộn gì cũng bị leo lên đầu thôi."

Cũng đâu đến mức tệ hại thế… Lâm Nhuận Cẩm thầm nghĩ.

Sở dĩ cô không tức giận lắm là vì những lời Từ Cận Thao nói cũng chẳng sai. Quả thật cô không dám nói gì Chu Chỉ Nguyên, mà chẳng hiểu sao Từ Cận Thao lại phát hiện ra chuyện cô sống ngay đối diện. Lúc sau cậu ta gào lên với Chu Chỉ Nguyên, cũng coi như là có ý bênh vực cô.

Nhưng cô vốn chẳng cần ai phải bênh vực, ngược lại còn sợ vì mình mà hai anh em họ nảy sinh mâu thuẫn. Với Chu Chỉ Nguyên, cô biết mình chẳng thể nói thêm gì, có lẽ nên tìm cơ hội nói chuyện riêng với Từ Cận Thao thì hơn.

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, nhẫn nhịn của cô, trong lòng Chu Chỉ Nguyên chẳng hiểu sao lại sinh bực, ánh mắt lướt qua rồi nhanh chóng dời đi. Anh sải bước ra khỏi thư phòng, vô thức đóng cửa mạnh hơn thường lệ một chút.

"Rầm" một tiếng vang lên, Lâm Nhuận Cẩm lặng lẽ bưng ly sữa lên uống cạn, sau đó lại cúi xuống tiếp tục công việc.

Cô nhắc nhở bản thân, nhất định phải giữ vững tâm thế làm việc mà không để bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng.

Đến một giờ sáng, cô mới thu dọn gọn gàng mọi thứ trên bàn, trải xong giường, định đi vệ sinh rồi về ngủ.

Vừa kéo cửa thư phòng, cô đã thấy Chu Tuệ ngái ngủ đi từ nhà vệ sinh ra, vừa ngáp vừa hướng về quầy bar.

Không kịp suy nghĩ, Lâm Nhuận Cẩm lập tức khép cửa lại.

Cô quay lại ngồi xuống, kiên nhẫn chờ Chu Tuệ về phòng.

"Nhuận Cẩm, cháu chưa ngủ à?" giọng Chu Tuệ bất chợt vang lên bên ngoài, kèm theo tiếng gõ cửa khẽ.

Cửa chỉ khép chứ không khóa, khi tay nắm cửa hơi xoay, Lâm Nhuận Cẩm vội chạy ra, tắt đèn, mở cửa ngay.

Nếu để Chu Tuệ  nhìn thấy trong thư phòng có giường thì phiền phức lắm.

Chu Tuệ  không để ý đến thoáng hoảng loạn vụt qua gương mặt cô, chỉ lo lắng nói:

"Sao lại thức muộn thế này nữa? A Nguyên đã ngủ lâu rồi, mai làm tiếp cũng được, cháu mau đi nghỉ đi."

Lâm Nhuận Cẩm bình tĩnh bước ra ngoài, tiện tay khép cửa:

"Cháu đi vệ sinh rồi ngủ ngay đây, dì cũng nên về phòng nghỉ sớm đi ạ."

"Không biết có phải do ăn quá nhiều đồ hầm A Thao mua về không, mà dì thấy hơi đầy bụng." Chu Tuệ khẽ vỗ ngực, "Dì vừa pha ít trà sơn tra, giờ muốn đi lại cho dễ tiêu."

"Để cháu giúp dì xoa bóp một chút nhé." Lâm Nhuận Cẩm cúi người xuống, dùng tay xoa nhẹ quanh bụng Chu Tuệ theo vòng tròn thuận chiều kim đồng hồ.

Cách này cô học được từ Lâm Văn Tân. Hồi nhỏ, cô vốn là một đứa ham ăn chính hiệu, thường ăn đến no căng bụng. Khi ấy, Lâm Văn Tân luôn giúp cô xoa bụng như thế.

Nghĩ lại mới thấy, cô và Lâm Văn Tân trước đây cũng từng có những khoảnh khắc ấm áp đến vậy.

Chu Tuệ  nắm lấy tay Lâm Nhuận Cẩm, mỉm cười dịu dàng:

"Để dì tự làm được rồi, cháu mau đi vệ sinh đi. Quầng thâm mắt lộ hết ra kia kìa, xong thì nhớ về ngủ sớm."

Lâm Nhuận Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.

Cô không biết Chu Chỉ Nguyên đã ngủ chưa. Do dự một hồi, cô vào nhà vệ sinh nhắn cho anh một tin WeChat.

Không ngờ, anh lại trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!