Chương 24: Nụ hôn nửa đêm.

Dưới ánh mắt dõi theo từ sau lưng, Lâm Nhuận Cẩm cắn răng bước hẳn vào trong, cả người dán sát cánh cửa, nhẹ nhàng khép nó lại.

Cô vốn định cứ đứng yên một chỗ, chờ Chu Tuệ vào phòng ngủ rồi mới lén ra ngoài.

Nhưng ngay khoảnh khắc cửa vừa khép, "cạch" một tiếng vang lên, cô trơ mắt nhìn bóng người trên giường ngồi dậy, tiếp đó đèn phòng ngủ sáng lên.

Không khí dường như ngưng đọng.

Lâm Nhuận Cẩm và Chu Chỉ Nguyên chạm mắt nhau trong im lặng, cả hai bất động, không thốt nên lời.

Ngoài phòng khách, Chu Tuệ  trằn trọc không ngủ được, lại mở tivi lên.

Lúc này, trong mắt Chu Chỉ Nguyên, Lâm Nhuận Cẩm chẳng khác nào một con mèo nhỏ hoảng hốt, đôi mắt tròn xoe, hai tay nắm chặt tay nắm cửa phía sau, có lẽ chỉ cần anh tiến lại gần một chút, cô sẽ dựng lông xù ra rồi quay lưng chạy trốn.

Nhưng con mèo ngốc nghếch này lại thích anh, cho nên giả thuyết vừa rồi căn bản không thể thành hiện thực.

Còn anh, tuy hơi dị ứng với lông động vật, nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn đuổi cô đi.

"Ngồi bên kia." Chu Chỉ Nguyên chỉ vào chiếc ghế trước bàn học.

"Vâng…" Lâm Nhuận Cẩm ngoan ngoãn đáp lời.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt cô chẳng biết nên đặt về đâu. Trên bàn có một tấm gương cũ kỹ nhuốm màu năm tháng, lại đúng hướng đối diện giường của Chu Chỉ Nguyên. Chỉ cần nhìn vào gương, cô liền thấy anh đang ngồi tựa đầu giường, nửa thân trên tr*n tr**.

Chăn vẫn phủ kín phần dưới, Lâm Nhuận Cẩm không kìm được mà đoán, chẳng lẽ anh không mặc quần, nên mới…

Một giọng nói ma quái chợt vang lên trong đầu cô: Anh có lớn không, có lớn không, có lớn không…

"Quên nói với em rồi."

Lâm Nhuận Cẩm giật thót, bật dậy quay người lại, cắt ngang anh: 

"Cái gì?"

Chu Chỉ Nguyên im lặng hai giây, thấy vành tai cô đỏ bừng, khóe môi khẽ cong, nửa cười nửa không: 

"Em đang nghĩ gì vậy?"

"Không nghĩ gì hết." Lâm Nhuận Cẩm thầm kêu hỏng bét, anh mà cười thế này, chắc chắn nghĩ cô vừa nãy toàn tưởng tượng mấy chuyện hạn chế tuổi. 

Cô vội vàng đánh trống lảng: 

"Anh vừa định nói gì?"

Khóe môi Chu Chỉ Nguyên nhếch lên, giọng điệu vô tội: 

"Em cứ nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi chẳng nói nổi." Khi nói, ánh mắt anh lại lơ đãng rơi xuống bụng mình.

Sở thích mới gần đây của anh là chọc ghẹo con mèo nhỏ.

Mặt Lâm Nhuận Cẩm "bùng" một cái đỏ bừng, tay cô nắm chặt lấy góc lưng ghế, giọng yếu ớt:

"Em… em không có nhìn anh."

Một lời phản bác hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Chu Chỉ Nguyên tựa lưng vào đầu giường, lười nhác nói:

"Em có nhìn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!