Chương 23: Một căn phòng.

Lâm Nhuận Cẩm cho hết đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng. Khi tự mình ăn thì cô hầu như chẳng đụng đũa vào mấy món, chỉ múc chút canh chan cơm.

Thấy Chu Chỉ Nguyên xách dép đi vào, cô chỉ về phía tủ giày:

"Trong đó có một đôi mới."

"Đi đôi này là được." Chu Chỉ Nguyên bước vào, trên bàn phòng khách đặt một chậu cây xanh trông đầy sức sống. Khi đi ngang, anh liếc mắt nhìn, bước chân chợt khựng lại.

Quay người, anh cúi xuống trước bàn, ánh mắt dừng lại thật lâu ở một chỗ, sau đó cầm lên hai cuốn sổ chứng nhận đang được mở ra đặt phẳng trên mặt bàn.

Thật có kiên nhẫn, bị xé nát như thế mà cô cũng ghép lại được.

Nhìn thấy phần còn thiếu trong hai cuốn sổ, Chu Chỉ Nguyên bất giác bật cười. Đầu ngón tay anh khẽ chạm lên chỗ dán ảnh, vẫn còn dính dính, keo chưa khô.

Lò vi sóng "ting" một tiếng, Lâm Nhuận Cẩm mở cửa, thì bỗng một cánh tay chắn ngang trước mắt cô.

Cô sững lại hai giây:

"Sao thế?"

Chu Chỉ Nguyên nói:

"Để tôi làm, đâu thể ăn không được."

Lâm Nhuận Cẩm lùi lại hai bước, thấy anh dùng tay không bưng thức ăn thì vội nói:

"Cẩn thận, nóng đấy."

Chu Chỉ Nguyên mặt không đổi sắc, trực tiếp mang mấy món ra bàn.

"Không nóng à…" Lâm Nhuận Cẩm lẩm bẩm một câu, rồi xoay người lấy bát đũa trên bếp, theo anh ra ngoài.

Bắt đầu ăn chưa bao lâu, Lâm Khiêm Dân gọi video tới. Lâm Nhuận Cẩm đang ăn nên tiện tay bắt máy.

Anh ta không biết Chu Chỉ Nguyên đang ngồi ngay đối diện. Hỏi xong chuyện công việc, bỗng nhiên nói:

"Chỉ Nguyên có bắt nạt em không?"

Lâm Nhuận Cẩm khựng lại, ánh mắt từ màn hình điện thoại chậm rãi ngước lên, va phải ánh mắt mang chút hứng thú của Chu Chỉ Nguyên.

Lập tức cô cảm thấy vành tai nóng bừng, vội vàng đứng dậy, vừa đi về phía sofa phòng khách vừa đáp:

"Không đâu, anh ấy rất tốt."

Chu Chỉ Nguyên nhai nhuyễn miếng đậu bắp, mùi vị cũng tạm, nghe giọng nói nhỏ hẳn đi phía sau thì chỉ thấy buồn cười.

Khi A Hiền gửi WeChat báo cáo lịch trình ngày mai, Lâm Nhuận Cẩm vừa gọi xong với Lâm Khiêm Dân thì điện thoại Lâm Đông Viễn lại gọi tới. Với người này, cô chưa bao giờ giữ được vẻ dịu dàng, thế nên vội chạy vào phòng để nghe.

Chu Chỉ Nguyên xem qua lịch trình, uống hết bát canh, rồi gọi điện cho A Hiền.

"Alô, anh Nguyên."

"Xem ở Tụ Hương Lâu còn phòng riêng không, đặt một phòng. Hẹn Lý Đức Chính mai sáng đi ăn sáng." Chu Chỉ Nguyên nói.

A Hiền: "Đạo diễn Lý? Giờ này hẹn sao? Em đoán chắc liên lạc không được đâu… anh ấy chắc chắn sẽ không nghe máy. Với lại sao lại hẹn buổi sáng, có việc gấp gì à? Hay là đổi sang ngày kia, mai em đến văn phòng đạo diễn Lý nói với anh ấy một tiếng."

Lý Đức Chính năm nay ba mươi bảy tuổi, chưa kết hôn nhưng tình nhân thì không ít. Trong giới ai cũng biết, mỗi khi không bận quay phim là gần như tối nào anh ta cũng ăn chơi thâu đêm. Tuần trước còn bị chụp ảnh đi nghỉ mát cùng bạn gái người mẫu trẻ ở Hải Nam.

"Tôi chỉ rảnh sáng mai." Chu Chỉ Nguyên liếc đồng hồ. "Điện thoại để tôi gọi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!