Lâm Nhuận Cẩm chợt ngẩng lên nhìn anh, trong lòng thoáng có chút mơ hồ và không chắc chắn.
Có phải là cái ý mà cô đang nghĩ đến không?
Chu Chỉ Nguyên đối diện với ánh mắt thẳng thắn của cô vài giây, sau đó hơi mất tự nhiên khẽ hắng giọng: "Ý tôi là, em là em gái của Khiêm Dân, cho dù chúng ta không kết hôn, tôi cũng sẽ quan tâm đến em."
Hàng mi của Lâm Nhuận Cẩm khẽ run, cô không nói gì, cúi đầu uống một ngụm canh.
"Tôi ăn no rồi." Chu Chỉ Nguyên đứng dậy, vừa bước được một bước thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn WeChat, ngăn lại ý định rời đi của anh.
Anh mở ra xem, thấy đối phương gửi tới hai tấm ảnh, rồi nói: "Chứng minh thư của em tìm thấy rồi, hiện đang ở đồn cảnh sát."
Lâm Nhuận Cẩm lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Làm sao mà tìm được vậy?"
Hôm đó ở đồn cảnh sát, cô đã làm giấy chứng nhận mất chứng minh, vốn định sau khi ổn định xong thì sẽ bắt tàu về tỉnh để làm lại.
Chu Chỉ Nguyên khẽ cười: "Có lẽ tên trộm thấy chứng minh vô dụng nên tiện tay vứt đi, may mắn được người tốt nhặt được đem nộp cho đồn. Đúng chỗ đó lại có camera, cảnh sát dựa theo manh mối mà người tốt cung cấp, tối nay đã bắt được hắn rồi."
Một người bạn học cấp ba của anh, Tần Hạo Hoài, làm việc trong Cục Công an thành phố. Tối qua anh gọi cho đối phương, kể lại tình hình của Lâm Nhuận Cẩm. Người kia vốn nợ anh một ân tình, nên chuyện này được xử lý khá nhanh chóng.
Lâm Nhuận Cẩm vội hỏi: "Thế còn giấy đăng ký kết hôn thì sao?"
Chu Chỉ Nguyên xoay người, đứng sau lưng ghế, liếc nhìn cô một cái:
"Thật sự muốn biết à?"
"Muốn."
"Vậy trước tiên phải hứa với tôi, không được khóc."
Lâm Nhuận Cẩm ngơ ngác gật đầu.
Ngay sau đó, trước mắt cô xuất hiện chiếc điện thoại của Chu Chỉ Nguyên, trên màn hình là một bức ảnh.
Nhìn kỹ xong, cô cụp mắt xuống, giọng nghèn nghẹn mang theo chút ấm ức bất lực: "Dù sao đi nữa… cũng vẫn phải cảm ơn người tốt bụng kia."
Tấm ảnh cưới chụp đẹp đến thế, vậy mà lại bị xé nát thành từng mảnh vụn.
Chu Chỉ Nguyên tắt màn hình: "Giấy chứng nhận kết hôn đâu phải giấy tờ thiết yếu, không cần thiết phải như vậy."
Giọng Lâm Nhuận Cẩm nhỏ như muỗi kêu: "Đối với em thì nó rất quan trọng."
Quãng thời gian đó, ngày nào đi làm cô cũng mang theo bên mình, mệt mỏi trong công việc chỉ cần lấy ra nhìn một cái, chẳng khác gì liều vitamin tiếp sức.
"Gì cơ?" Chu Chỉ Nguyên không nghe rõ.
"Không có gì, không có gì." Cô ngẩng đầu, ánh mắt chân thành: "Em còn có cơ hội cảm ơn người tốt bụng đó không?"
Chu Chỉ Nguyên đáp:
"Bây giờ chắc anh ta đang ở đồn cảnh sát."
"Vậy em đi một chuyến, tiện thể lấy lại giấy tờ luôn." Lâm Nhuận Cẩm vừa nói vừa buông đũa định đứng dậy.
"Đồn cảnh sát đó cách đây khá xa, đi ô tô cũng mất bốn mươi phút." Chu Chỉ Nguyên cất điện thoại vào túi, hai tay tùy ý đặt lên lưng ghế, giọng trầm thấp, bình tĩnh: "Để đối phương để lại số điện thoại cho em, muốn cảm ơn thì mai hẵng đi."
"Cũng được." Lâm Nhuận Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc áo dài tay lệch vai màu vàng nhạt, bên trong là áo ba lỗ trắng, quai áo mảnh để lộ phần vai trắng ngần, bị dây áo siết nhẹ in thành một vết hằn đỏ nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!