Chương 2: Lấy hết can đảm ở bên anh.

Hành lang bỗng nhiên lặng ngắt, đèn cảm ứng cũng tắt phụt, bóng tối bao trùm.

Đôi môi của Lâm Nhuận Cẩm khẽ mím lại, răng vô thức cắn vào môi dưới, hai gò má trong bầu không khí tĩnh lặng này dần nóng lên.

Cô bắt đầu thấy hối hận… Rõ ràng biết sẽ bị từ chối, giờ lại thành ra lúng túng như thế này.

"Được." Chu Chỉ Nguyên nghiêng người đứng lại, trên mặt chẳng có biểu cảm gì. Anh rút từ túi ra bao thuốc, vừa rút điếu vừa nói:

"Năm phút, nhanh lên."

Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm mừng rỡ, lập tức nhấc chân chạy lên lầu. Thứ cô đang xách trong tay chẳng khác nào một túi nilon nhẹ tênh, hoàn toàn không thấy nặng.

Tiếng mở cửa vang lên, Lâm Văn Tân là người đang cúi đầu viết, ngẩng lên nhìn, vẻ mặt không mấy dễ chịu, nhưng cũng không nói gì.

Nói ra thì xấu hổ, Lâm Nhuận Cẩm đã 20 tuổi rồi, vậy mà trong nhà này, đi đâu, về mấy giờ cũng phải báo cáo. Bình thường sau 11 giờ đêm cô tuyệt đối không được tùy tiện ra ngoài chơi.

Nhưng anh trai cô thì khác, luôn được tự do, bởi anh ấy có một cái đầu của siêu học bá. Hiện tại tạm coi là người có tiền đồ nhất nhà họ Lâm, cũng là đứa con trai được Lâm Văn Tân cưng chiều nhất, nên lời nói lúc nào cũng có sức nặng tuyệt đối.

Cô mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp mà lại bịa chuyện:

"Bố, anh trai uống say rồi, gọi điện cho con nhờ ra đón về."

Vừa nói, cô còn làm bộ làm tịch đi lấy chìa khóa xe điện trong tủ.

Lâm Văn Tân không hỏi thêm:

"Đón rồi thì mau về."

Lâm Nhuận Cẩm thở phào, quả nhiên chỉ cần nhắc đến anh trai thì chiêu này lúc nào cũng linh nghiệm.

Về phòng, cô nhanh chóng thay một chiếc áo khoác khác, tháo búi tóc, để xõa xuống vai. Ban ngày cô chỉ tiện tay cột lên thành búi nhỏ, giờ thì cả mái tóc bung ra, hơi phồng, có chút gợn sóng. May mà buổi sáng cô đã trang điểm sẵn.

Nghe tiếng bước chân vội vã của con gái, Lâm Văn Tân nhàn nhạt dặn:

"Lấy áo lông vũ trên ghế sô

-pha mang cho nó, lớn tướng rồi còn chỉ biết giữ dáng chứ không biết giữ ấm."

Bước chân Lâm Nhuận Cẩm khựng lại, cô quay người chộp lấy áo.

Vừa mở cửa, liền đụng ngay Lâm Đông Viễn từ nhà họ Chu đối diện đi ra, trán va một cái đau điếng. Cô nhíu mày càu nhàu:

"Lâm Đông Viễn, em không có mắt à?"

Cô không dám nói to, sợ Lâm Văn Tân nghe thấy.

Nói xong liền vội vàng đi xuống lầu.

Sau lưng vang lên giọng điệu châm chọc của thiếu niên:

"Có bệnh hả Lâm Nhuận Cẩm, chị cũng chỉ dám mạnh miệng ở nhà thôi."

Lâm Đông Viễn vào nhà rồi hỏi Lâm Văn Tân:

"Bố, chị đi đâu vậy? Mới về mà."

"Đi đón anh con." Lâm Văn Tân day day huyệt thái dương mệt mỏi, "Bánh bột nếp bà nội gửi về để trong bếp, muốn ăn thì hâm lại, ăn xong thì vào phòng ngủ. Mai còn phải dậy sớm học từ mới."

Lâm Đông Viễn là học sinh lớp 12, chẳng có ngày nghỉ, mà trong nhà lại còn một ông bố là giáo viên nghiêm khắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!