Chương 19: Giống như đi làm thủ tục ly hôn.

Lâm Nhuận Cẩm đẩy cửa sổ phòng ra, làn gió nhẹ lướt qua má, trong không khí tràn đầy hương vị của cây cỏ và phấn hoa, vạn vật đều hồi sinh. Sắc đỏ và xanh từ công viên không xa thu hút ánh nhìn của cô.

Quả nhiên sau tiết Thanh Minh mới thật sự là mùa xuân, những cành liễu xanh biếc theo gió đung đưa, hoa ban tím rực rỡ nép sát bên cạnh.

Hôm nay là mồng bảy, chỉ còn một giờ nữa thôi, cô sẽ được cùng người mình yêu nhất đi đăng ký kết hôn trong một mùa xuân ấm áp và tươi sáng như thế này.

Ngắm xong cảnh xuân tràn đầy sức sống, Lâm Nhuận Cẩm đi ra phòng khách uống nước. Trong nhà yên ắng, thật ra hôm nay cũng chỉ là một ngày làm việc bình thường, người đi học thì đi học, người đi làm thì đi làm, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình, chẳng có ai có thể cùng cô chia sẻ niềm vui to lớn này.

Cô uống hết nước, yên tĩnh ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo trên tường, còn ba phút nữa.

Cô không chớp mắt, dõi theo từng giây phút đang dần trôi qua trước mắt, cho đến khi kim đồng hồ dừng đúng vào vạch giờ, lập tức đứng bật dậy, xách ba lô đi về phía cửa.

Cửa nhà họ Chu khép hờ, Lâm Nhuận Cẩm đi đến khoảng giữa hai nhà, vừa định nhấc chân bước tiếp thì nghe thấy giọng Chu Tuệ  từ bên trong truyền ra:

"A Nguyên, trên đường nhớ mua hoa tặng cho Nhuận Cẩm."

"Tại sao?" Chu Chỉ Nguyên hỏi bằng giọng nhạt nhẽo.

Chu Tuệ : "Bảo cháu mua thì cứ mua đi, lễ nghi cháu có hiểu không? Huống hồ chiều nay cháu phải đi Bắc Kinh rồi, mua bó hoa cho Nhuận Cẩm để con bé vui một chút chẳng tốt hơn sao?"

Chu Chỉ Nguyên: "Lo xa rồi, không mua hoa hôm nay cô ấy cũng sẽ rất vui."

Chu Tuệ : "Chậc, cháu nghe lời cô đi. Xong việc rồi đừng vội về ngay, dẫn con bé đi ăn món gì ngon ngon."

Chu Chỉ Nguyên: "Cháu nào có nhiều thời gian vậy."

Chu Tuệ : "Chu Chỉ Nguyên!"

"Biết rồi."

Ngay lúc cánh cửa sắp bị đẩy ra hoàn toàn, Lâm Nhuận Cẩm vội nắm chặt quai ba lô, nhanh chóng quay người lại, tay đặt lên cửa, giả vờ như vừa mới đi ra ngoài, đang đóng cửa.

"Nhuận Cẩm." Chu Tuệ  gọi cô.

Cô mỉm cười quay đầu lại: "Dì Chu."

Chu Tuệ từ bên cạnh Chu Chỉ Nguyên đi ra, gương mặt đầy ắp ý cười:

"Hai đứa cháu hẹn nhau mặc giống nhau đấy à? Ôi chao, nam thanh nữ tú, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ rồi."

Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm lướt qua người đàn ông đang đứng trong cửa, rồi cúi xuống nhìn lại mình. Hôm nay cô mặc sơ mi trắng đơn giản phối cùng quần jean, gần như giống hệt trang phục trên người Chu Chỉ Nguyên.

Tối qua trước khi đi ngủ, cô còn gửi WeChat cho anh, nhất định, nhất định phải mặc như thế. Dù anh không trả lời tin nhắn, nhưng cuối cùng vẫn mặc. Anh mặc lên thật sự rất đẹp, vai rộng eo hẹp, đôi chân lại đặc biệt dài.

Chu Tuệ  hỏi:

"Ăn sáng chưa? Trong nhà vẫn còn bún sợi, có muốn ăn chút không?"

Lâm Nhuận Cẩm lắc đầu:

"Cháu chưa ăn, cháu muốn đi mua gà nếp ở tiệm Từ Ký."

"Thế thì phải nhanh lên, muộn chút là hết mất. Hay dì gọi cho bà Từ, nhờ bà ấy giữ lại cho cháu hai phần." Vừa nói Chu Tuệ vừa định quay vào nhà lấy điện thoại.

"Còn nói chuyện nữa thì hai người sẽ lỡ giờ hẹn đấy." Chu Chỉ Nguyên dựa vào cửa, lười biếng cất giọng.

Lâm Nhuận Cẩm lập tức đặt một chân lên bậc thang, sợ trễ nải:

"Đi thôi, đi thôi, dì Chu khỏi gọi điện, cháu ăn hay không cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!