Thoáng cái đã là cuối tháng Ba, miền Nam bước vào mùa mưa phùn, thời tiết thất thường, lúc nóng vài hôm, rồi lại lạnh vài hôm, những ngày nồm ẩm cũng liên tục kéo đến.
Biết trước tình hình từ bản tin dự báo thời tiết, tối qua trước khi đi ngủ, Lâm Nhuận Cẩm đã đóng hết cửa sổ trong nhà, còn sang nhắc Chu Tuệ đóng cửa. Quả nhiên, sáng dậy không khí bên ngoài ẩm ướt vô cùng.
Cô thay quần áo xong đi ra khỏi phòng, thấy sàn nhà ướt nhẹp thì khẽ thở dài một hơi.
Chắc chắn là Lâm Văn Tân đã lau sàn, đó là thói quen của ông mỗi sáng sau khi ăn xong bữa rồi mới đi làm.
Tối qua cô quên không nói cho ông biết là thời tiết nồm đã đến.
Cô vào bếp lấy hết sủi cảo và xíu mại trong tủ lạnh ra cho vào nồi hấp, rồi tìm một chiếc áo cũ của Lâm Đông Viễn không mặc nữa, cúi xuống lau đi lau lại vết nước trên sàn phòng khách, kẻo đi lại dễ bị trượt ngã.
Hai ngày nay Lâm Nhuận Cẩm được nghỉ ngơi, nhưng buổi chiều phải ngồi xe mấy tiếng sang một thành phố khác. Một bạn học tiểu học của cô lấy chồng ở đó, mời cô ngày mai sang dự đám cưới và trang điểm giúp.
Cô dự định không lấy tiền của bạn, coi như món quà cưới gửi tặng.
Một lát nữa cô còn phải đến trường của Khổng Mạn lấy đồ. Gần đây Khổng Mạn bận rộn làm thí nghiệm, cuối tuần cũng không về, đã gần một tháng rồi. Cô nhờ Lâm Nhuận Cẩm mang Miko đến giúp.
Không khí bên ngoài tuy ẩm ướt nhưng khá oi bức, Lâm Nhuận Cẩm mặc đơn giản một chiếc áo phông ngắn tay với quần bò, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng rồi ra ngoài.
Xuống lầu thì gặp Chu Tuệ đi chợ về, tay xách đầy hải sản, nói tối nay có khách đến.
"Nhuận Cẩm, cháu đi đâu thế, chẳng phải hôm nay được nghỉ à, sao không ngủ thêm chút nữa?"
Lâm Nhuận Cẩm đáp là đi đến trường bạn, trưa thì sang trường của Lâm Đông Viễn, tiện mang sủi cảo cho cậu và Từ Cận Thao.
Chu Tuệ hỏi:
"A Nguyên dạo này có gọi điện cho cháu không?"
"Dạ có ạ…" Lâm Nhuận Cẩm khẽ vén tóc, "tối qua vừa gọi."
Thực ra thì không, chỉ là cô không muốn để Chu Tuệ vừa bận rộn với cửa hàng quần áo của mình, lại còn phải lo lắng thêm chuyện giữa cô và Chu Chỉ Nguyên.
Chu Tuệ mỉm cười nói:
"Thế thì được, chắc tiết Thanh Minh nó sẽ về."
Lâm Nhuận Cẩm không dám nói thật. Đừng nói gọi điện, ngay cả WeChat với Chu Chỉ Nguyên cô cũng hiếm khi nhắn. Cô sợ làm phiền anh, mà anh thì tuyệt đối sẽ không chủ động bắt chuyện. Lần gần nhất họ trò chuyện là ba ngày trước, cũng chẳng nói được mấy câu, cuối cùng kết thúc bằng một cái nhãn dán do cô gửi.
Mỗi lần chuẩn bị nhắn tin cho anh, Lâm Nhuận Cẩm đều háo hức mong chờ, nhưng sự ít lời của anh lại như gáo nước lạnh từng chút một dập tắt nhiệt tình trong cô.
Khổng Mạn từng khuyên cô hãy lạnh nhạt với Chu Chỉ Nguyên.
Vì thế, mấy hôm nay cô không chủ động tìm anh nữa.
Đến nhà Khổng Mạn, mẹ cô ấy kéo Lâm Nhuận Cẩm ngồi xuống sofa uống trà xong mới để cô đi.
"Nhuận Cẩm, trước đây nghe Mạn Mạn nói cháu đã đính hôn với cậu hàng xóm đối diện nhà, thật hay giả vậy?" Mẹ Khổng vô cùng kinh ngạc. Đứa trẻ này coi như bà nhìn lớn lên, sao mới từng tuổi này đã đính hôn rồi.
Lâm Nhuận Cẩm hơi ngại ngùng, mím môi nhỏ giọng đáp:
"Dì Khổng, là thật ạ."
"Người đó đối xử với cháu có tốt không? Còn người nhà anh ta thì sao?" Mẹ Khổng nhìn cô đầy thương yêu.
"Đều rất tốt ạ, là hàng xóm mấy chục năm rồi, từ lâu đã như người một nhà rồi." Vừa nói, Lâm Nhuận Cẩm vừa lấy trong túi ra hộp dâu tây mua trên đường:
"Dì Khổng, dâu này tươi lắm, ông chủ bảo sáng nay mới hái, lát nữa dì thử nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!