Chương 16: “Hai hôm nay Nhuận Cẩm sẽ ngủ trong phòng Chỉ Nguyên.”

Lâm Nhuận Cẩm thất vọng cắn môi.

Về đến nhà, cô tẩy trang và đi tắm. Nhà có nhiều người, tối nay nhà họ Chu sẽ tới ăn cơm, ông bà sẽ ở lại qua đêm.

Vấn đề là, trong nhà chỉ có ba phòng ngủ. Khi còn nhỏ, Lâm Nhuận Cẩm luôn ngủ cùng ông bà, cô nằm trên chiếc giường gấp đơn.

Bây giờ cô đã hai mươi tuổi, không nói đến chuyện có hợp hay không, dù sao cô cũng kiên quyết không muốn ở một không gian kín lâu với hai người già không thích mình.

Trước đây cô từng nghĩ, cũng đã bàn với Khổng Mạn về lý do vì sao người lớn trong nhà không thích mình.

Khổng Mạn nói thẳng: "Chắc là vì cậu càng lớn càng giống mẹ cậu."

Họ đều oán hận Bạch Hinh Liên đã bỏ chồng bỏ con.

"Nhuận Cẩm." Giọng Lâm Khiêm Dân vang lên ngoài cửa.

"Vào đi." Cô đáp.

Lâm Khiêm Dân ôm hai chiếc gối và một cái chăn bông đi vào.

"Tối nay đợi ông bà ngủ rồi thì em sang phòng bọn anh ngủ, anh và Đông Viễn ngủ ngoài phòng khách."

Lâm Nhuận Cẩm ừ một tiếng, rồi lại thắc mắc: "Vậy sao không để ông bà ngủ thẳng phòng anh luôn?"

Lâm Khiêm Dân đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài, "Hỏi nhiều thế làm gì."

Nếu để ông bà biết anh và Đông Viễn phải ngủ phòng khách, họ lại sẽ khó chịu với Lâm Nhuận Cẩm cho xem.

Bữa tối hôm nay do Lâm Văn Tân nấu, rất thịnh soạn, cũng ăn riêng hai bàn.

"Nhuận Cẩm," Lâm Văn Tân gọi, "Sang gọi họ sang ăn cơm đi."

Lâm Nhuận Cẩm khoác áo, "Vâng ạ."

Bà nội Lâm đứng dậy nhìn đĩa thịt gà chưa luộc, "Đùi gà chưa chặt à? Để lại một cái cho Chỉ Nguyên."

"Bà ơi, anh Nguyên đâu phải trẻ con nữa, còn ăn đùi gà làm gì. Cháu 17 tuổi, đùi gà phải là của cháu chứ."

Cửa nhà họ Chu không khóa, chỉ cần đẩy là mở. Lâm Nhuận Cẩm thấy Chu Tuệ đang ngồi một mình trên ghế sofa, hướng mặt ra phía ban công. Bà đang ngẩn người sao?

Đang trầm ngâm à?

Sợ làm dì Chu giật mình, Lâm Nhuận Cẩm không gọi ngay mà từ từ đi đến trước mặt bà, nhẹ nhàng nói: "Dì Chu, ăn cơm rồi ạ."

Chu Tuệ thoát ra khỏi dòng hồi tưởng, nhìn Lâm Nhuận Cẩm, bà nắm tay cô, "Vào đây, ngồi một lát. Dì có cái này cho cháu."

Bà lấy ra một chiếc vòng vàng, nhìn hộp đựng có thể thấy đó là đồ từ rất nhiều năm trước.

"Đây là chiếc vòng mà mẹ của A Nguyên đã mua tặng dì hơn hai mươi năm trước. Dì chưa từng đeo, luôn cất giữ." 

Cô út đeo chiếc vòng vào tay Lâm Nhuận Cẩm, ôn tồn nói: "Không phải người ta bảo con dâu mới về nhà, mẹ chồng đều phải tặng một món đồ quý riêng của mình sao. Dì nghĩ đi nghĩ lại, món đồ có liên quan đến mẹ A Nguyên, chỉ có chiếc vòng này thôi. Nhuận Cẩm, dì sẽ thay mặt mẹ A Nguyên trao cái này cho cháu, từ nay về sau chúng ta sẽ là người một nhà thật sự."

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu lia lịa. Trong lòng cô có chút xúc động. Cô mới chỉ gặp mẹ Chu Chỉ Nguyên, bà Mạnh Chi Như, một lần duy nhất. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng và rất dịu dàng.

Điều khiến Lâm Nhuận Cẩm ấn tượng sâu sắc nhất là hôm đó bà Mạnh đã tết hai bím tóc cho cô bé vẫn chưa biết tự làm tóc. Bím tóc đẹp và tinh xảo đến mức cô nhớ mình đã không nỡ tháo ra, cố gắng giữ thật nhiều ngày mới đi gội đầu.

Lâm Nhuận Cẩm rất may mắn vì sau khi tết tóc xong, cô đã tìm Lâm Khiêm Dân, nhờ anh lấy điện thoại của Lâm Văn Tân để chụp một tấm ảnh chung với bà Mạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!