"Còn có người khác nữa sao?" Trước khi hỏi ra, Chu Chỉ Nguyên đã bắt đầu nghĩ sẵn lý do để từ chối.
Anh rót một cốc nước uống, ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt hàm ý sâu xa của Chu Tuệ , bỗng nhiên không kìm được rùng mình một cái.
Có một dự cảm chẳng lành, giống như sắp có chuyện lớn xảy ra vậy.
Giây tiếp theo, quả nhiên, lời của Chu Tuệ suýt nữa khiến Chu Chỉ Nguyên phun cả nước trong miệng ra.
"Vậy… cháu thấy Nhuận Cẩm thế nào?"
"Chẳng thế nào cả." Chu Chỉ Nguyên trả lời không hề do dự.
Chu Tuệ khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
Chu Chỉ Nguyên đặt cốc nước xuống, đứng dậy:
"Trừ giới tính ra, với cháu thì cô ấy chẳng khác gì Từ Cận Thao, nên cô đừng có ý nghĩ này nữa."
"Con bé từ nhỏ đã…" Ba chữ "thích cháu" phía sau, Chu Tuệ cuối cùng vẫn không nói ra, từ miệng bà cũng không thích hợp.
"Ăn xong thì cứ để đấy, lát nữa cháu tắm xong sẽ dọn." Nói xong câu này, Chu Chỉ Nguyên liền bước vào phòng ngủ.
Chu Tuệ khẽ thở dài.
Sáng hôm sau, khi gặp Lâm Nhuận Cẩm chuẩn bị đi làm, Chu Tuệ nhắc đến chuyện này. Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, gương mặt Lâm Nhuận Cẩm lập tức hiện rõ nét thất vọng.
"Ôi, Nhuận Cẩm, đừng buồn. Cháu chẳng phải từng nói sẽ tự mình cố gắng sao? Cháu tự ra mặt thì biết đâu kết quả lại khác. A Nguyên chỉ là chưa mở lòng với chuyện tình cảm nam nữ thôi. Nhuận Cẩm nhà ta vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nó chắc chắn sẽ không chống lại nổi đâu." Chu Tuệ dịu giọng an ủi.
Lâm Nhuận Cẩm cố nén nỗi buồn, gượng cười nói:
"Cháu hiểu cả mà, dì Chu. Giờ cháu phải lên xe đi rồi, sắp muộn mất."
Ba mươi Tết, hôm nay phải đi làm sớm rồi về sớm.
"Đi đi," Chu Tuệ ân cần chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, "Trời lạnh, nhớ giữ ấm nhé."
Đến tiệm ảnh, Cảnh Liệt và Đại Hùng đang bận rộn rồi. Lâm Nhuận Cẩm treo balo của mình lên, bước lại để phần đồ ăn sáng mang theo xuống bàn:
"Anh Cảnh, đây là sủi cảo nhà em tự gói, nhân thịt nấm hương và nhân thịt hẹ, em mang cho hai anh ăn thử."
Đại Hùng lập tức bỏ việc trong tay xuống đi rửa tay:
"Đúng lúc anh với anh Cảnh đều chưa ăn sáng, cảm ơn em nhé Nhuận Cẩm."
"Em gói à?" Cảnh Liệt ngẩng đầu khỏi máy tính, liếc nhìn rồi hỏi.
Lâm Nhuận Cẩm đáp:
"Anh trai em gói."
Cảnh Liệt gật đầu:
"Cảm ơn, em đi chuẩn bị đi, khách sắp tới rồi."
Khách hôm nay lại là nữ minh tinh Thẩm Kính Ninh, cô ấy đến trong tình trạng hoàn toàn mặt mộc, bên cạnh không có trợ lý, thậm chí kính râm, mũ hay khẩu trang gì cũng chẳng mang theo.
Lâm Nhuận Cẩm biết nữ diễn viên này, xuất thân từ sao nhí, năm nay đã gần ba mươi tuổi, có vô số tác phẩm, vừa có nhan sắc vừa có diễn xuất, nhưng dường như vẫn luôn ở trạng thái "nổi mà không bùng nổ".
Sau khi bước vào, cô chỉ nói mấy câu với Cảnh Liệt, dường như tâm trạng không được tốt lắm, hầu như chẳng để ý tới những người khác. Khi bước vào trạng thái chụp hình thì cả quá trình đều giữ nguyên gương mặt lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!