Chương 10: Ngoài lạnh trong nóng.

Sau vài giây trầm mặc, Chu Chỉ Nguyên liếc xéo Lâm Khiêm Dân, ánh mắt như thể đang nhìn kẻ thần kinh:

"Còn chưa uống cơ mà, sao cậu đã say rồi?"

Trong lúc chờ Chu Chỉ Nguyên mở miệng, trái tim Lâm Nhuận Cẩm giống như một quả bóng màu hồng cứ phồng to mãi, đến lúc sắp chạm ngưỡng thì theo câu nói của anh, "bộp" một tiếng mà xẹp xuống nhanh chóng.

Đã nằm trong dự liệu.

Cô siết chặt chiếc điện thoại trong túi, cố ép giọng mình nghe thoải mái, tùy ý hơn:

"Đúng đó, anh, sao anh lại nói linh tinh vậy."

Lâm Khiêm Dân khẽ cười không thành tiếng, dịu dàng vỗ nhẹ sau đầu cô:

"Anh vừa ở nhà cũng có nhấp với thầy Lâm một ly."

Khi nãy Chu Chỉ Nguyên đến quán nướng đã gọi đồ ăn rồi. Ngồi xuống chưa đến hai phút thì bưng lên một dĩa xiên thịt bò thật lớn, còn gọi thêm bia lon, hẳn một thùng nguyên tá.

"Vừa ăn vừa gọi thêm." Chu Chỉ Nguyên thuận tay đặt thực đơn ngay cạnh chỗ tay Lâm Nhuận Cẩm.

Lâm Khiêm Dân rót nước rửa bát đũa, nói:

"Sò điệp nướng tỏi lấy hai phần nhé."

"Được." Lâm Nhuận Cẩm thẫn thờ nhìn chằm chằm vào thực đơn. Suốt cả tối nay cô chẳng có chút khẩu vị nào. Khi ánh mắt lướt qua món đậu bắp nướng, cô hỏi:

"Anh Chỉ Nguyên, đậu bắp lấy mấy xiên ạ?"

Chu Chỉ Nguyên hơi ngạc nhiên, Lâm Nhuận Cẩm làm sao mà biết được anh muốn gọi đậu bắp chứ?

"Năm xiên." Anh đáp.

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại gần.

"Năm xiên đậu bắp, hai phần sò điệp, thêm một phần cháo tôm tươi và một phần cà tím nướng mang về."

Phục vụ: "Vâng, được ạ."

"Em gọi mang về cho ai thế?" Lâm Khiêm Dân hỏi.

"Lâm Đông Viễn, nó mê nhất cà tím của quán này." Nói xong, Lâm Nhuận Cẩm quay sang nhìn Chu Chỉ Nguyên: "Hôm trước dì Chu có nhắc muốn ăn cháo nồi đất, anh Chỉ Nguyên, lát nữa anh mang về cho dì nhé."

Chu Chỉ Nguyên hơi nhướng mày, sau đó khẽ đáp một tiếng "Ừ."

Tửu lượng của Lâm Khiêm Dân không tốt, nên rượu gọi ra phần lớn đều là Chu Chỉ Nguyên uống. Lúc Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu gắp vài hạt lạc ăn, thấy anh đang rót rượu, cô hít sâu một hơi, rồi dùng tay trái đẩy chiếc ly trống qua:

"Em cũng muốn uống một chút."

Phản ứng đầu tiên của Chu Chỉ Nguyên là liếc nhìn Lâm Khiêm Dân.

Em gái cậu muốn uống rượu, cậu không quản sao?

Có lẽ trong tiềm thức, anh vẫn thấy Lâm Nhuận Cẩm chỉ là cô nhóc hay khóc lóc năm nào, thứ như rượu chưa phù hợp với cô.

Sắc mặt Lâm Khiêm Dân hơi nghiêm lại:

"Nó đang rất buồn, muốn uống thì cứ để nó uống một chút đi."

… Lâm Nhuận Cẩm thầm nghĩ, anh à, em thật sự cảm ơn anh đã nói hộ em câu này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!