Ngày hôm sau, buổi chiều Nam Phong có nhiều tiết, gần chiều tối mới đi được.
Anh đẩy xe đạp đi trong đám người —— xe đạp mới mua, chiếc xe hôm qua đã bị người đánh cắp mất, anh đi đến cửa hàng xe ở cổng trường phía đông mua lại chiếc xe cũ. Nghe nói xe cũ sẽ không dễ bị mất.
Trước khi thi bằng lái thì xe đạp chính là phương tiện giao thông chủ yếu của anh.
Buổi trưa ôm nay anh bớt chút thời gian đi cắt tóc, trở lại giống như trước đây, để lộ ra cái trán và đôi tai, nhẹ nhàng, khoan khoái mà chỉnh tề. Bởi vì anh rất cao, lúc nhìn người ánh mắt hơi rủ xuống, có chút bễ nghễ.
Đúng là giờ tan học cao điểm, trên đường không ít người, Nam Phong vịn xe đạp, không nhanh không chậm chờ.
Ở cách đó không xa, có một đám con gái đang xì xào bàn tán.
"Cho tới bây giờ chưa thấy người đàn ông nào trên mặt có sẹo mà còn đẹp trai vậy, rấ có vẻ phóng khoáng."
"Mình cảm thấy sau khi anh ấy có sẹo thì càng đẹp trai hơn, càng man hơn rồi!"
"Rất muốn làm vết sẹo trên mặt anh ấy, như vậy mình có thể hôn anh ấy vĩnh viễn..."
"Rất muốn làm xe đạp của anh ấy, được anh ấy cưỡi mỗi ngày."
"... Mẹ nó!"
"Trên tay anh ấy mang cái gì mới kia, mình nhìn không hiểu."
"Ngọa tào vũ bạc, đồng hồ."
"
"Ngọa tào vũ bạc" là một loại đồng hồ sao?"
"... Hublot là tên đồng hồ, hai từ trước chỉ là trợ từ thôi."
(Ngọa tào = mẹ kiếp, Vũ Bạc = Hublot)
Bla bla....
Bọn họ rất cẩn thận khống chế âm lượng, Nam Phong cũng không nghe thấy. Không biết mấy người vừa thì thầm cái gì, một nữ sinh xinh đẹp nhất trong đám người đó bị các cô đẩy ra, cô ta đỏ mặt đi tới trước mặt Nam Phong.
Nữ sinh xinh đẹp: "Nam Phong, từ đây tới Dật Phu lâu khá xa, cậu có thể chở mình một đoạn không?"
Nam Phong cúi đầu liếc nhìn cô: "Xin lỗi, tôi đi không tốt."
***
Từ đại học N tới trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh, đi xe đạp chỉ mất 20 phút. Lúc Nam Phong tới, Lục Sênh và Từ Tri Diêu còn chưa tới, anh đi tìm hiệu trưởng Vệ trước.
"Hiệu trưởng, từ này về sau tiền sữa của Lục Sênh tính từ tiền lương của tôi." Nam Phong đi thẳng vào vấn đề.
"Được được được." Hiệu trưởng Vệ vội vàng gật đầu, sau khi hút Hoàng hạc lâu của cậu nhóc này, ông luôn không tự giác mà thuận theo.
"Còn lại bổ sung vào phiếu cơm của em ấy."
"Được được... Nhưng mà, Lục Sênh không ăn hết nhiều cơm như vậy, con bé cũng không phải Trư Bát Giới."
"Không sao."
Gần tối, Lục Sênh và Tư Tri Diêu cùng nhau tới. sau khi thầy trò ba người vào sân tennis, Nam Phong tự giới thiệu trước: "Tôi tên là Nam Phong, là huấn luyên viên mới của các em."
Từ Tri Diêu cười hì hì: "Em chào huấn luyện viên Nam, em tên là Hồng Trung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!