Chương 8: Nhà

Cái hẻm nhỏ quá chật, xe taxi không thể lái đi vào, Lục Sênh và Nam Phong xuống xe ở đầu ngõ.

Lục Sênh đứng ở đầu ngõ, chớp mắt giải thích với Nam Phong: "Cái ngõ này từng có duyên với báo chí."

"Là sao?"

"Ừ! Nhưng mà là trước đây rất lâu. Có một người còn trẻ, đứng ở đây cầm một đóa hoa hồng chờ người, được người chụp ảnh, sau đó bức hình đó còn giành giải thưởng.

Lục Sênh đã từng xem bức ảnh này. Thanh niên trong tấm ảnh cao gầy, đóa hoa hồng trong tay rất tươi đẹp. Anh ta đứng ở đầu ngõ, bên ngoài đại lộ phồn hoa chói lọi và khu dân cư tồi tàn ở cùng một chỗ, tạo thành hình ảnh đánh sâu vào thị giác. Bức ảnh tên gọi là "thành phố".

Lục Sênh 12 tuổi cũng không thể hiểu nổi cái đẹp của chụp ảnh nghệ thuật, cô chỉ có một chút cảm giác tự hào.

Hai người cùng sóng vai đi vào trong ngõ nhỏ. Đa số những ngõ nhỏ cũng không được đẹp như những thi nhân viết. Không gian chật hẹp, mặt đường cống rãnh lồi lõm, ngẫu nhiên có nước đục trong rãnh nước, tản ra mùi hôi thối. Thùng rác còn bẩn hơn đồ bỏ đi, là nơi ruồi bọ tụ tập. Vi phạm luật lệ chiếm đường lộn xộn, trong phòng còn có người đàn ông đang mắng vợ...

Nam Phong hít sâu một hơi. Thật sự, lần đầu tiên anh thấy nơi này.

Đi tới dưới lầu thì Lục Sênh ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy mẹ mình đang vịn bệ cửa sổ hút thuốc, cửa sổ rộng mở. Lục Sênh có một loại dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, khi mẹ thấy cô thì cách cửa sổ mắng: "Mày chết ở chỗ nào? Cả ngày không ở nhà! Còn biết trở về sao? Sao không chết ở bên ngoài đi?"

Ban đầu Nam Pong còn không kịp phản ứng, tưởng vợ chồng nhà ai cãi nhau, nhưng khi Lục Sênh cúi đầu nói một câu "Em về nhà trước, gặp lại sau!", Nam Phong mới biết được, người phụ nữ kia đang mắng Lục Sênh.

Quả thực không giải thích được, anh giữ chặt Lục Sênh hỏi: "Đó là mẹ em sao?"

"Vâng." Lục Sênh vùi đầu cực kỳ thấp, cô cũng không muốn đối mặt với anh lúc này. Cô hi vọng ở trước mặt anh luôn đẹp đẽ mà tự tại, mà không phải trước mặt anh liên tiếp chọc vào nơi đau nhức hư thối của mình.

Nam Phong có chút tức giận, tại sao mẹ lại có thể như vậy. Anh hít sâu một hơi, vừa định nói chuyện thì Lục Sênh lại tránh anh, chạy đi mất.

Chạy trối chết.

Nam Phòng nhìn bóng lưng bối rối của cô, đột nhiên có chút vô lực. Đó là mẹ của cô, anh có lập trường gì nhúng tay vào việc này.

Lục Sênh gặp Khang Hi ở đầu hành lang. Khang Hi đang muốn ra ngoài, thấy Lục Sênh thì cười sáng lạn: "Ai da, tiểu lâu la, đã lâu không gặp."

"Ừ."

Bây giờ Lục Sênh không quá muốn về nhà, vì vậy liền đứng ở đầu hành lang nói chuyện với cậu ta.

Khang Hi: "Dạo này cậu làm gì thế? Tan học tìm cậu cũng không thấy."

Lục Sênh: "Tôi đi học tennis."

Khang Hi có chút ngạc nhiên: "Là sao? Như thế nào? Tennis rất thú vị sao?"

"Rất thú vị."

"Cần tiền sao?"

"A, vậy cậu lấy tiền ở đâu? Không phải là mẹ cậu cho chứ?" Vẻ mặt Khang Hi không tin.

Lục Sênh bình tĩnh nói dối: "Thầy cảm thấy tôi có thiên phí nên miễn phí."

"A, vậy sao? Thật tốt thật tốt, tôi cũng muốn đi thử một chút."

Nói vài lời, Khang Hi cũng không đi nữa mà cùng Lục Sênh lên lầu.

Lục Sênh về đến nhà, mẹ cô đã hút thuốc xong rồi, lúc này đang ngồi trên cái ghế salon vô cùng bẩn trong phòng khách, lạnh lùng hỏi Lục Sênh: "Kia là ai?"

"Huấn luyện viên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!