Chương 3: Khoảng cách giữa chúng ta

Lục Sênh được đưa đến văn phòng tuyển sinh.

Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh mỗi người một bên, giống như hai đại hộ pháp đi bên cạnh cô, tạo cho cô một chút cảm giác áp bức vô hình. Cô có chút căng thẳng, cơ thể hơi căng cứng, ngay cả bước chân cũng dè dặt cẩn thận, không còn kiến quyết như lúc từ xa đến.

Đi tới đi lui, bỗng nhiên Chủ nhiệm Đinh nói với Lục Sênh: "Em..."

Lục Sênh lập tức phản ứng: "Dạ?"

Chủ nhiệm Đinh lại bị cô làm cho phát hoảng: "Em không cần căng thẳng quá, thậm chí còn ra mồ hôi rồi kìa..."

Khuôn mặt của Lục Sênh nóng lên, tùy tiện vuốt trán một cái, lòng bàn tay đều ướt cả.

Sau khi tới văn phòng, ba người ngồi xuống, chủ nhiệm Đinh nói: "Thầy hỏi trước một chuyện, tại sao em lại không có người lớn đi cùng?"

Lục Sênh đáp mà không cần nghĩ ngợi: "Mẹ em không có thời gian."

"Ừ, em tên gì?"

"Lục Sênh."

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp tròn mười hai rồi ạ."

Chủ nhiệm Đinh đẩy mắt kính một chút: "Tuổi này mới học tennis thì hơi muộn, có điều vẫn còn có thể. Em ra đây, thầy đo chiều cao của em một chút."

Có rất nhiều hạng mục thi đấu thể dục thể thao mà chiều cao là nhân tố ảnh hưởng quan trọng đến thành tích. Trong tennis đối kháng, người có dáng người cao có lợi thế rất lớn. Cho nên khi lựa chọn hạt giống tennis, chủ nhiệm Đinh luôn xem chiều cao đầu tiên.

Trên vách trường màu trắng trong văn phòng có dán một chiếc băng nhựa màu vàng, trên đó có khắc số đo. Chủ nhiệm Đinh để Lục Sênh đừng bên cạnh băng nhựa, đặt chiếc thước nhựa thẳng trên đầu đỉnh đầu cô.

Là một trường học sa cơ thất thế, lúc tuyển sinh trường Thụ Thanh luôn dùng phương thức truyền thống này để ước lượng chiều cao.

"1m55, không tệ, không tệ." Chủ nhiệm Đinh rất vừa lòng với chiều cao này, ông ấy để Lục Sênh trở lại chỗ ngồi. Sau đó ông ấy mở một bản kê khai ra, trên đó ghi lại tên, tuổi, chiều cao của Lục Sênh.

Sau khi viết xong những điều đó, Chủ nhiệm Đinh lại hỏi: "Chiều cao của ba mẹ em theo thứ tự là bao nhiêu?"

"Mẹ em khoảng 1m65."

Chủ nhiệm Đinh gật gật đầu, viết vài chữ ở dòng [Chiều cao của mẹ], đợi một lát, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn cô: "Ba em thì sao?"

Lục Sênh im lặng.

Chủ nhiệm Đinh và cô mắt to trừng mắt nhỏ một lát. Cô bé ở tuổi này, ánh mắt luôn sạch sẽ trong suốt, chủ nhiệm Đinh có chút không đành lòng hỏi tiếp.

Nhưng bên cạnh lại có đồ ngốc không nhịn được mà hỏi Lục Sênh: "Em không biết ba của mình là ai sao?"

"Mẹ em nói ông ấy là tên khốn kiếp."

Chủ nhiệm Đinh nhíu mày liếc hiệu trưởng Vệ một cái, giờ phút này ông không muốn che giấu cảm giác không vừa lòng của bản thân.

Lúc này sự chú ý của Hiện trưởng Vệ đều đặt ở thân thế của Lục Sênh, cho nên không chú ý tới vẻ mặt của cấp dưới.

Chủ nhiệm Đinh vội ho một tiếng, ông viết một dòng gì đó ở chỗ [Chiều cao của cha], sau đó an ủi nói: "Không có việc gì, chiều cao bây giờ của em không tệ, chiều cao của mẹ em cũng không thấp, nhất định về sau em sẽ rất cao."

Lục Sênh có chút xấu hổ vì không thể nói ra chiều cao của cha, cô nỗ lực vơ vét trong đầu một tin tức khác về chiều cao của bản thân, bỗng nhiên cô nói: "Cái kia, hình như trong một năm gần đây em cao lên rất nhanh."

"Vậy sao?"

"Vâng! Tiểu Hi nói ba anh ấy nói em trong một năm này em giống như cây ngô trong tháng sáu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!