Chương 16: Quyết đấu

Buổi chiều sau khi thi xong Nam Phong đi vào trường thể thao khu Thụ Thanh, nhìn thấy Lục Sênh và Từ Tri Diệu đang đánh tập. Trình độ của Từ Tri Diêu cao hơn Lục Sênh rất nhiều, bởi vậy luyện tập với cô, cậu cũng không hề vất vả.

Chưa tới năm giờ chiều, mặt trời vẫn ở trên cao, Nam Phong nhìn cô bé chạy tới chạy lui không biết mệt mỏi dưới ánh mặt trời chói chang.

Nam Phong đột nhiên nói: "Hai đứa đừng luyện nữa, tới nói một chút xem việc bốc thăm thế nào."

Từ Tri Diêu cầm vợt tennis vui vẻ đi tới: "Báo cáo huấn luyện viên, vòng thứ nhất em không phải thi, ha ha ha ha ha!"

Nam Phong có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại hỏi: "Lục Sênh, em thì sao?"

Lục Sênh không có lòng tin như Từ Tri Diêu, cô chỉ ngượng ngùng sờ đầu, nói "Khéo quá, huấn luyện viên Nam, cô ấy cũng họ Nam đấy, tên cũng rất êm tai."

"Hả? Tên gì?"

"Nam Ca."

Từ Tri Diêu chậc chậc lắc đầu châm chọc: "Một bé gái sao có thể đặt tên như thếm đặt tên gọi là "Nam Ca", có phải ba mẹ cô ta rất muốn sinh con trai không!"

Lục Sênh vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Nam Phong, thấy anh nghe thấy tên "Nam Ca" thì lông mày hơi nhíu lại, cô dè dặt hỏi: "Huấn luyện viên, anh biết Nam Ca sao?"

"Ừ, con bé là con gái riêng của ba anh."

"..."

"..."

Đột nhiên nghe được một chuyện như thế, hai bạn nhỏ mờ mịt. Dù sao thì bọn nhỏ cũng chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, trình độ tiếp nhận loại chuyện máu chó này còn thấp.

"Đương nhiên, bây giờ đã chuyển chính rồi." Nam Phong bổ sung.

Từ Tri Diêu có chút cà lăm: "Đúng, đúng là, cô ta, cô ta là em gái của thầy sao?"

Nam Phong khẽ gật đầu.

Vẻ mặt Từ Tri Diêu tỏ vẻ kinh sợ, cậu nhóc nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi: "Vậy thì, huấn luyện viên, trân đấu này thầy đứng phe em gái thầy, hay đứng phe Lục Sênh?"

Nam Phong cúi đầu liếc mắt nhìn Lục Sênh, thấy cô đang nhìn anh, đôi mắt trong veo, ánh mắt có chút... khẩn trương.

Cô bé cũng rất lo lắng vấn đề này sao?

Nam Phong có chút buồn cười, anh khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhã: "Đương nhiên là tôi đứng ở bên ——" nói đến đây, anh cố ý dừng một chút, nhìn vẻ mặt Lục Sênh từ khẩn trương chờ mong biến thành thất vọng khổ sở, anh nén cười nói tiếp: "Học trò của anh."

Lục Sênh: ... Ôi chao?

Học trò của anh không phải là cô sao?

Ánh mắt của cô sáng lên, nở nụ cười rực rỡ nhìn anh.

Thật tốt quá, huấn luyện viên Nam!

Từ Tri Diêu cảm thấy rất kỳ lạ: "Huấn luyện viên, thầy không thích em gái của thầy sao?"

Nam Phong hỏi ngược lại: "Nếu như ba cậu sinh một người con gái với một người phụ nữ khác ở bên ngoài ——"

Từ Tri Diêu nói: "Mẹ em sẽ cắt đứt chân ông ấy."

"... Ừ, sau khi mẹ em cắt chân ba em, rồi sau đó em sẽ thích người đó, em gái của em sao?"

Từ Tri Diêu nghiêm túc suy nghĩ vài giây, cuối cùng lắc đầu: "Em sẽ không thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!