Chương 15: Để cho em trở thành anh

Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng bị hỏi đến sửng sốt.

Nam Phong cho rằng bọn họ nghe không hiểu cho nên giải thích: "Trở thành vận động viên chuyên nghiệp chính là, tennis sẽ trở thành trọng tâm sinh hoạt của các em, các em sẽ coi đây là nghề nghiệp, huấn luyện và các cuộc thi đấu sẽ trở thành công việc hàng ngày của các em, thời gian nghỉ phép rất ít, dù là huấn luyện hay là thi đấu, đều vô cùng khổ cực, mệt mỏi, mỗi ngày các em đều phải chảy rất nhiều mồ hôi."

Anh nói xong, chỉ chỉ một nhân viên vệ sinh ở góc đằng kia, người nọ xách theo một thùng nhựa màu trắng lớn: "Dùng cái thùng đó cũng không chứa nổi."

Tầm mắt của ba người theo ngón tay của anh, cùng nhìn về phía thùng nhựa kia, vẻ mặt của Từ Tri Diêu rất khoa trương, miệng mở lớn thành hình chữ "O".

Chú Từ không tin lắm, cảm thấy là người lớn hù dọa đứa nhỏ thôi.

Nam Phong lắc đầu một cái: "Những điều tôi nói hoàn toàn không phải là hù dọa, sau này những điều các em phải trải qua, chỉ có thể lớn hơn nữa. Cho nên, lựa chọn của các em là gì?"

Từ Tri Diêu nhìn cha cậu, lại nhìn Lục Sênh một chút, cậu im lặng không nói, muốn nghe xem Lục Sênh nói thế nào.

Lục Sênh cầm ly nước trái cây đặt trước mặt lên, cẩn thận nhìn Nam Phong.

Anh đang chờ câu trả lời của cô.

Ý thức được điều này khiến Lục Sênh có chút căng thẳng, đầu ngón tay lạnh như băng khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Cô nhìn anh. Vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp, hoặc giống như là ruộng lúa mạch mùa xuân không gió. Yên lặng như vậy, tâm tình của anh gần như không động đậy chút nào, giống như lúc nào anh cũng có thể bắt đầu hoặc kết thúc toàn bộ những điều lo lắng này.

Nhưng không biết tại sao Lục Sênh có thể cảm nhận được trong ánh mắt bình tĩnh không sóng của anh có chút mong đợi, thậm chí... căng thẳng.

Là trực giác hay là ảo giác đây? Mong đợi này là của anh, hay là của cô?

Thấy Lục Sênh ngẩn người, Nam Phong khó có dịp giơ tay lên nhẹ nhàng sờ đầu của cô. Lòng bàn tay của anh ấm áp mà có lực, không nặng không nhẹ ấn vào đầu cô, cô liền không tự chủ khẽ gật đầu một cái, giống như một con chim non.

Mặt anh nhuộm chút vui vẻ: "Lục Sênh, hồi hồn đi."

Lục Sênh nuốt chút nước miếng, nói: "Em, đương nhiên là sẽ tiếp tục luyện tennis rồi." Để tỏ lập trường kiên định của mình, cô cố ý tăng thêm tu từ [đương nhiên].

Đột nhiên Nam Phong lại hỏi: "Lục Sênh, tại sao em lại học tennis?"

Tại sao?

Nam Phong không biết, anh là thần tượng của cô, là ánh nắng của cô, là nguồn lực lượng về tinh thần trong thế giới của cô. Không trải qua sự đồng ý của anh, cô đã sớm coi anh là mục tiêu cuối cùng của mình.

Cô tốn bao nhiêu khổ cực mới sờ tới lằn ranh thế giới của anh, vậy mà thế giới của anh lại sụp đổ trong khoảnh khắc.

Cho nên cô phải kiên trì, đi vào trung tâm thế giới kia, muốn đứng trên đám mây, thay anh cúi nhìn quang cảnh thế giới.

Đón ánh mắt hơi dò xét của Nam Phong, Lục Sênh nghe được trong lòng mình có âm thanh vang lên:

Nếu như con đường này, anh không thể tiếp tục đi, vậy thì để em trở thành anh.

Để em trở thành anh.

***

Cuối cùng Lục Sênh trả lời: "Em muốn trở thành vô địch Grand Slam."

Đối với câu trả lời có chút kỳ lạ này, Nam Phong cũng không bác bỏ hoặc ra vẻ xem thường, anh chỉ nói: "Được, như vậy sau này em sẽ nỗ lực vì Grand Slam."

Sau đó Nam Phong để Lục Sênh về trước, anh hi vọng bắt đầu từ ngày mai Lục Sênh sẽ ở lại trường thể thao Thụ Thanh, thứ nhất là vì có thể lược ra nhiều thời gian để luyện tập. Thứ hai, không có mẹ cô dùng lời lẽ áp bức, Lục Sênh mới có thể tốt hơn được.

Lục Sênh đi, giữ lại hai cha con nhà họ Từ trừng to đôi mắt ti hí.

Từ Tri Diêu: "Cha, cha nói xem cuối cùng con có cần tiếp tục học không?"

Cha Từ: "Ừ, cái này..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!