Ăn cơm tối xong, Lục Sênh và Từ Tri Diêu phải về nhà làm bài tập. Hai người bọn họ đều học lớp 6, gần một tháng nữa sẽ phải tham gia thi thử lần đầu.
Nam Phong hỏi bọn họ: "Hai em muốn lên cùng một trường trung học?"
Từ Tri Diêu đáp: "Huấn luyện viên lại hỏi thừa nữa rồi, vấn đề không phải là bọn em muốn lên cùng một trường trung học hay không, ngoài ở đó, bọn em còn có thể đi đâu nữa."
Nam Phong hiểu rõ, bây giờ bọn nhỏ muốn học lên đều phải nhìn thành tích, Từ Tri Diêu nói như thế, có thể thấy được đây là hai trường tiểu học nhỏ. Da mặt Từ Tri Diêu dày, không đổi sắc, không cảm thấy việc học trường nhỏ làm hổ thẹn, nhưng Lục Sênh lại có chút ngượng ngùng, đầu nhỏ cúi thật thấp, dù sao cũng lo lắng Nam Phong sẽ vì thế mà không thích mình.
Nhưng Nam Phong lại chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Trước của trường Thụ Thanh có trạm xe buýt, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng có thể ngồi xe buýt về nhà. Ba người cùng nhau đợi ở trạm xe, xe buýt đầu tiên tới là xe của Lục Sênh.
Nam Phong đưa mắt nhìn cô lên xe, nhìn cô sáng ngời đứng bên trong xe buýt vẫy vẫy tay với anh, đột nhiên anh nhớ tới con hẻm nhỏ cũ rích dơ dáy bẩn thỉu đến nhà cô. Lúc này hẳn là hẻm nhỏ kia vẫn đen sì, chưa có đèn đường, một cô bé như cô, ngộ nhỡ gặp phải biến thái...
Đúng lúc này, Từ Tri Diêu nói: "Một mình tiểu sư muội về nhà, có thể có người xấu bắt cóc cô ấy không?"
Mắt thấy của xe sắp đóng, Nam Phong quyết định lên xe. Cũng may hành động của anh nhanh nhẹn, không bị cửa xe kẹp lại. Chú lái xe không hài lòng mắng một câu: "Sớm sao không lên?"
Nam Phong ôn hòa gật đầu với ông ấy một cái: "Xin lỗi."
Chú lái xe không ngờ anh lại có phong độ như thế, vì vậy thần sắc hòa hoãn, nghiêm túc gật đầu đáp lại anh.
Nam Phong đi tới bên cạnh Lục Sênh, thấp giọng nói: "Anh đưa em về."
"Cảm ơn huấn luyện viên." Lục Sênh rất cảm động.
Mở của sổ xe buýt ra, Nam Phong nghe được Từ Tri Diêu ở bên ngoài đang lớn tiếng nói chuyện với mình: "Huấn luyện viên, em cũng có khả năng bị người xấu bắt cóc đó, anh không sợ sao?"
Nam Phong: "Không sợ."
Từ Tri Diêu: QAQ
Trong âm thanh tan nát cõi lòng của Từ Tri Diêu, chú lái xe nói một câu: "Đứng vững."
Sau đó, đạp chân ga một cái, vèo....
Xe buýt phi mạnh lên phía trước giống như chó điên.
Nam Phong lảo đảo thiếu chút nữa ngã về phía sau, may mà anh phản ứng nhanh, nhanh chóng nắm được tay vịn. Lúc này cuối cùng anh mới hiểu, câu 'đứng vững' kia của lái xe hoàn toàn không phải là khách sáo... -_-#
Có một đại đội hành khách có cùng cảnh ngộ với anh, toàn bộ khách đứng gần như không có ai may mắn thoát khỏi, nhưng lại thấy toàn bộ hành khách trên xe giống như chim cánh cụt hoạt động trên mặt băng, cùng quay ngược lại về phía sau xe.
Lục Sênh vốn đứng đối mặt với Nam Phong, phát sinh biến cố cô không thể nắm được tay tay vịn, vì vậy liền đâm đầu vào ngực Nam Phong. Hơi thở sạch sẽ trong trẻo lạnh lùng xa lạ khiến cô có chút hốt hoảng, vội vàng đứng ngay ngắn lần nữa, giọng nói không mạch lạc: "Thật thật thật thật... xin lỗi!"
Tự nhiên Nam Phong không thể trách cô: "Không sao." Thấy Lục Sênh đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào, Nam Phong sợ cô xấu hổ, nên nói: "Lần đầu anh ngồi xe buýt."
Quả nhiên lực chú ý của Lục Sênh bị chuyển đi: "Vậy sao? Cảm giác như thế nào?"
"À, không khác đi máy bay là bao, chẳng qua là không có chỗ ngồi thôi."
Đến trạm xuống xe, đi vào hẻm nhỏ, Nam Phong phát hiện tình huống thực tế tốt hơn anh dự trù một chút, ít nhất có đèn đường.
Ánh đèn đường kia lờ mờ, trơ trọi một mình, yếu đuối, giống như lúc nào cũng có thể bị đêm đen nuốt hết, rồi lại ương ngạnh lộ ra trong bóng tối.
Nam Phong cũng không biết tại sao, đột nhiên cúi đầu nhìn cô bé bên cạnh. Cô bé cao gầy teo, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đường cong khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn bộc phát vẻ nhu hòa sạch sẽ, ánh mắt đen trong suốt mà óng ánh, ánh mắt cô giống như ánh đèn này, yếu đuối mà kiên cường.
Lục Sênh còn nhắc nhở anh: "Ở đây đi chậm một chút, thím Lý thích hắt nước trước cửa. Không cần dựa vào tường, cũng không cần chạm vào tường, nghe nói trên tường có bọ cạp."
Đột nhiên Nam Phong nói: "Nhà em chỉ có hai người, em và mẹ thôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!