Lăng Bác Kim bị thương ở chân ngay lúc quan trọng này sao?!
Nếu lúc trước hắn không thề lên thề xuống với Lưu Triệu rằng đã gửi tư liệu về Lăng Bác Kim cho Triệu Thác Đường thì còn có khả năng thay người, nhưng giờ đường lui bị mình bịt kín, chỉ đành đánh cuộc xem Lưu Triệu có dám liều một lần không thôi.
Trong mắt Lưu Triệu lăn tăn gợn sóng, nháy mắt cái biến mất, "Được rồi, đi đường cẩn thận, về sớm chút." Cúp máy, ông ta thở dài với Thường Trấn Viễn.
Lòng Thường Trấn Viễn lập tức lạnh ngắt.
Lưu Triệu cầm di động nghĩ một chút, nói, "À phải, bài cảm nhận tâm đắc về giáo dục tính Đảng bên trên yêu cầu đã nộp chưa vậy?"
Cá nhỏ ngẩn ra, "Đợt này chỉ chú ý xét án, chưa ạ."
Lưu Triệu vung tay nói, "Bắt đầu liền đi, mới rồi cục trưởng còn giục tôi đấy. Cô với A Tiêu trước cứ hoàn thành hai bài đã, còn lại thì để mấy cậu ta xem rồi vá víu vào."
Cá nhỏ nói, "Việc này em không thạo, Gậy trúc mới siêu. Hay là để em với A Tiêu hoàn thành một bài trước đã nhé?"
Lưu Triệu nói, "Được."
Thành tích lúc đi học của Thường Trấn Viễn không tệ, cũng nộp đơn xin vào Đảng, nhưng run rủi làm sao lại chẳng thành, về sau đi vào con đường này, thành ra không nghĩ tới chuyện vào Đảng nữa, vậy nên lúc cầm được tài liệu giáo dục tính Đảng có hơi ngây ngẩn.
Cá nhỏ thông thạo vỗ vai hắn, "Mình học trước đã, anh học đằng trước em học đằng sau, rồi gộp lại tổng kết."
"…Ừ."
Bị giày vò như vậy, trong đầu Thường Trấn Viễn tạm thời không chứa nổi Lăng Bác Kim và Triệu Thác Đường, chỉ có chủ nghĩa Marx chủ nghĩa xã hội quay mòng mòng, ngay cả khi Đầu to đi vào cũng không có phản ứng, phải đến khi Đầu to vỗ lên vai hắn mới hoàn hồn.
"Đọc chi mà mất cả hồn vậy." Đầu to tạng người to, đứng bên bàn liền chắn phần lớn tầm nhìn của Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nhìn lướt sang hai bên, nói, "Viết cảm nhận tâm đắc."
Đầu to cầm tài liệu lên, cười ha hả, quay qua nhét vào lòng Gậy trúc, cười hì hì, "Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, đã tới thời khắc báo đáp tổ chức rồi!"
Anh ta đi cái là lộ ra Lăng Bác Kim đang nói chuyện với Lưu Triệu phía sau anh ta.
Cái đầu xây xẩm của Thường Trấn Viễn nhoáy cái tỉnh táo lại, không tự chủ được chống nạng đứng lên đi về phía cậu.
Lưu Triệu gật đầu cười nói, "Không sao là tốt rồi."
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đi qua, tức thì cười sáng rỡ, "Sư phụ."
Lưu Triệu quay đầu lại, như cười như không, "Tới quan tâm đồ đệ đấy à?" Ánh mắt ông ta nhìn Thường Trấn Viễn ngụ ý rõ ràng, mang theo mấy phần chế nhạo tôi biết cậu biết.
Thường Trấn Viễn đương nhiên là biết địch ý và phòng bị ông ta dành cho mình từ đâu mà có, chắc chắn là bởi chuyện mình vì mong muốn cá nhân mà đưa đồ đệ tới miệng cọp rồi. Hắn chỉ làm như không thấy, quan sát kỹ hai chân của Lăng Bác Kim, "Bị thương ở đâu vậy?"
Lăng Bác Kim nói, "Bắp vế bị viên đạn xẹt qua, vết thương nhỏ, băng bó rồi ạ." Cậu thấy hai mắt Thường Trấn Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào chân mình, bèn đi sang bên cạnh mấy bước.
Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn đều nhận ra tư thế đi đứng của cậu không quá tự nhiên. Lưu Triệu nhíu mày, Thường Trấn Viễn tỉnh queo.
Đầu to đi tới khoác vai Thường Trấn Viễn, "Mọi người không biết hôm nay kích thích thế nào đâu! Nổ cả súng luôn đấy."
Lưu Triệu ra hiệu cho cặp đôi hoàn cảnh Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim ngồi xuống, mình thì ngồi kế bên hai người, gật đầu nói với Đầu to, "Chuyện gì thế mà vừa nổ súng vừa bị thương vậy?"
Vương Thụy đưa một cốc nước cho Đầu to, anh ta ngửa đầu uống một hớp lớn mới nói, "Lão Hổ có tin tức, bảo con nuôi thứ tư của Hầu Nguyên Côn dẫn một nhóm người tới thành phố bên xuất hàng, anh ta sợ không đủ người nên dẫn bọn em theo. Bọn em lên xe rồi mới bổ ngửa ra, bọn họ đều nhận được vũ khí và áo chống đạn! Đám bọn em không có súng, nhưng áo chống đạn thì mỗi người một cái."
Lưu Triệu biết số lượng súng được phát trong đội có giới hạn cũng có cân nhắc nên không để ý.
Đầu to tiếp tục nói, "Đến nơi xem thì là một nhà máy in, gặp một xe công
-ten
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!