Chương 28: Sợ hụt

"Lão Tiêu ơi, có gì thì anh cứ từ từ nói, đừng cuống." Đầu to nhìn chỗ tóc đáng thương còn sót lại trên đầu ông ta, nhịn không được nữa muốn ra tay cứu giúp, "Chỉ cần thấy nhà được thì bọn em nhất định sẽ xử lý mau chóng, không rầy rà anh đâu. Anh thả lỏng tinh thần, trị hết bệnh cho chị dâu cái đã rồi tính tiếp."

Lão Tiêu che mặt nói, "Bác sĩ bảo bệnh này không trị hết trong thời gian ngắn được, mà còn sẽ…" Sẽ làm sao, ông ta không nói tiếp.

Thanh quan khó phán việc nhà, rốt cuộc là chuyện ra sao cũng chỉ có chính người trong cuộc biết, Đầu to tuy là cảnh sát song cũng không tiện nói nhiều về việc này. Anh ta nhìn sắc mặt của Thường Trấn Viễn, "Hay là, chúng ta xem nhà đã đi."

Lão Tiêu vội vàng đứng lên nói, "Các cậu cứ xem thoải mái, xem thoải mái. Nội thất trong nhà đều là bà ấy chọn, chúng tôi ngần ấy năm mà…" Ông ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, "Vẫn chưa có con, vậy nên nhà cửa giữ sạch sẽ ngăn nắp lắm."

Thường Trấn Viễn nhìn kết cấu phòng ốc, tổng cộng hai tầng trên dưới, tầng dưới là phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh và hai gian phòng nhỏ cho khách được dùng làm phòng để đồ.

Phòng khách rất rộng, lát gạch cẩm thạch, điểm này thì Thường Trấn Viễn rất hài lòng. Phòng bếp là tủ bếp màu đỏ, mặt ngoài xem thì được thu dọn rất gọn gàng, nhưng quanh bếp và máy hút khói đều dính đồ ăn, hẳn là chủ nhân đang vội nên chỉ dọn cầm chừng thôi. Phòng vệ sinh chỉ có la

-va

-bô, bệ xí bệt với bồn tắm đứng, không gian khá hẹp, tông màu lục nhạt, nói chung là ổn.

Ở lâu trong căn phòng Thường Trấn Viễn thuê, yêu cầu về phòng ốc của hắn đã hạ thấp rất nhiều, nếu là trước kia, kiểu không gian chưa tới năm mét vuông quay người cũng khó khăn thế này nhất định sẽ không lọt vào mắt xanh của hắn.

Cầu thang bằng gỗ, sơn màu đen, giẫm lên không có tiếng gì.

Diện tích gác lửng bằng một nửa tầng dưới để làm ban công lộ thiên, vậy nên chỉ có hai phòng, một phòng ngủ chính kèm phòng tắm, một phòng sách. Thường Trấn Viễn là người rất chú trọng việc tắm rửa, đây cũng là nguyên nhân hắn không tài nào chịu được cái phòng vệ sinh chỉ có ống nước kia nữa. Bởi vì hắn cảm thấy phòng tắm là nơi hắn nán lại lâu nhất trong trạng thái cơ thể trần truồng, vậy nên nhất định phải sạch sẽ, gọn gàng, sáng sủa.

Phòng vệ sinh này thế nhưng vượt quá dự liệu của hắn. Phòng vệ sinh ngăn làm hai gian, bên ngoài là la

-va

-bô, bên trong là bồn tắm hình rẻ quạt và bệ xí bệt, không gian rõ ràng lớn gấp bốn so với ở tầng dưới, vô cùng rộng rãi thoải mái.

Thường Trấn Viễn dùng ánh mắt của Trang Tranh cho nó điểm đạt chuẩn.

Phòng ngủ chính thì là giường bình thường cộng với tủ quần áo, đầu giường treo một bức hình cưới, bà chủ trang điểm xinh đẹp, nép vào người bên, ông chủ ngũ quan bình thường, vẻ mặt vui mừng, tóc cũng xem như là rậm rạp, so với hiện tại tưởng như là hai người vậy.

Phòng ngủ chính thông ra ban công, phía trên vắt ba sợi dây phơi đồ, còn có mấy cái ghế mây không dùng tới.

Đầu to nhỏ giọng hỏi Thường Trấn Viễn, "Sao?"

Thường Trấn Viễn nói, "Tàm tạm."

Đầu to trừng hắn, "Thế này mà còn kêu là tàm tạm à? Anh thấy chẳng cần sửa sang gì, vào ở luôn cũng được rồi ấy. Phải biết giá tiền này còn chưa mua được phòng không ở khu này đâu."

Thường Trấn Viễn nói, "Tôi làm gì có nhiều tiền mặt thế đâu?"

Đầu to nói, "Vay chứ sao. Nếu không được thì anh cho cậu vay. Anh mà chưa có nhà thì đảm bảo anh hốt liền đấy."

Lăng Bác Kim sán lại cười nói, "Em cũng thấy không tệ. Trước tiên em có thể trả hai năm tiền nhà."

Đầu to trêu, "Thằng nhóc cậu định thuê một trăm một tháng đấy à?"

Lăng Bác Kim nói, "Phòng ở tốt như vậy, ít nhất phải nhân với mười."

Đầu to giật mình nói, "Đó là hai tư ngàn đó, nhóc cậu có nhiều tiền vậy á? Không phải mới tốt nghiệp sao?"

Lăng Bác Kim nói, "Hồi trước để dành ạ."

Đầu to vội kéo Thường Trấn Viễn qua nói, "Dù có cần cái nhà này hay không, khách trọ này thì nhất định cậu phải cần, đi đâu cũng phải giắt vào người. Cậu nói coi sao thằng nhóc Vương Thụy kia không sộp thế nhỉ?"

Thường Trấn Viễn cũng hơi ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng cho Lăng Bác Kim thuê phòng cũng lấy tượng trưng ba bốn trăm thôi, không ngờ cậu lại chủ động đòi giá cao.

Lão Tiêu đi tới, xoa tay nói, "Sao rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!