Khi Tưởng Thự Quang hết phê thuốc tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngồi trong một căn phòng lạ lẫm, có một nam một nữ ngồi đối diện, mặt lạnh như tiền, không giống kiểu người hiền lành gì cả.
"Hai người là ai?" Hắn quát ngoài mạnh trong yếu.
"Cảnh sát hình sự." Bốn chữ của Lưu Triệu đè bẹp sự ngạo mạn của hắn.
Tưởng Thự Quang gào lên, "Tôi muốn gặp luật sư, không thì tôi sẽ không nói bất cứ thứ gì cả!"
Bộp.
Cá nhỏ ném cuốn sổ ghi cung lên bàn, đứng bật dậy, "Anh cắn thuốc mụ mị đầu óc rồi hả? Gào gì mà gào? Giờ bọn tôi đã hỏi anh chưa? Nói nói nói, nói gì mà nói hả? Anh muốn nói cái gì?"
Tưởng Thự Quang bị dọa không nói nổi một câu.
Lưu Triệu vỗ vai Cá nhỏ, "Bảo pháp y tới lấy chứng cứ đi."
Cá nhỏ thở phì phì đi ra ngoài.
Đầu to và Vương Thụy đứng ngoài cửa hút thuốc, thấy cô ta đi ra, Đầu to hỏi, "Sao rồi? Khai chưa?"
Cá nhỏ nói, "Khai cái gì mà khai? Người ta đòi phải đợi luật sư đến mới nói kia kìa."
Đầu to nói, "Sao em ghét hắn thế?"
Vương Thụy nhanh nhảu, "Lúc Tưởng Thự Quang phê thuốc, hình như hôn chị ấy một cái."
Cá nhỏ trừng cậu ta, quay đầu lên tầng.
Đầu to trở tay vỗ đầu Vương Thụy, "Tinh mắt tí chứ."
Vương Thụy nhún vai.
Đúng lúc hai người Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim mua bữa khuya trở về, Đầu to ra đón, "Mãi mới về, còn lâu la nữa là anh đánh xe cảnh sát đi đón các cậu, mở đường cho các cậu rồi đấy."
Một nhóm người vào văn phòng.
Gậy trúc đang nằm ngủ trên sô
-pha ngửi thấy mùi thơm ngồi dậy, dụi mắt nói, "Tưởng Thự Quang khai rồi à?"
Đầu to nói, "Vẫn đang mơ mơ màng màng."
Vương Thụy với lấy xiên thịt dê nướng, duỗi lưng nói, "Vụ án này có thể coi như xong rồi, cuối cùng cũng được về nhà ngủ ngon."
Đầu to nói, "Sao rồi? Đã suy nghĩ kỹ xem có chuyển tới chỗ anh hay là không chưa?"
Vương Thụy nói, "Em với Hòa thượng cùng tiến cùng lùi." Cậu ta giờ quen gọi người khác bằng biệt danh, mở mồm ra liền gọi Lăng Bác Kim là Hòa thượng, khỏi cần phải bàn xem trôi chảy thế nào.
Lăng Bác Kim cười nói, "Ông cứ chuyển qua trước đi. Tôi đi xem xung quanh có phòng nào tốt tốt không."
Đầu to vỗ đùi Thường Trấn Viễn, "Chuyện lần trước anh nói cậu cân nhắc thế nào rồi? Trên tầng chỗ anh có một gia đình đang vội chuyển đi, ra giá số này. Là tầng cao nhất, có gác lửng." Anh ta xòe số ba rồi lại xòe số sáu.
Thông tầng?
Thường Trấn Viễn hơi rung rinh, nói, "Sao hời vậy?"
Đầu to nói, "Nghe bảo bà chủ nhà ấy mắc bệnh tâm thần, chuyện này chỗ anh bàn xôm lắm, rất nhiều người cảm thấy xui xẻo, không muốn mua. Cậu nói coi bệnh tâm thần mà có thể đổ cho nhà sao?" Anh ta thấy Thường Trấn Viễn nhíu mày, lại nói, "Chắc cậu không tin đâu nhỉ?"
Thường Trấn Viễn nghĩ, trước kia không tin lắm, nhưng giờ trải qua chuyện ly kỳ như mượn xác hoàn hồn rồi thì hơi tin thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!