Lúc nhận được điện thoại của Lăng Bác Kim, Đầu to và Gậy trúc đang bám theo Chu Tiến chuẩn bị vào cao tốc, nghe được chỉ thị hành động xong, hai người nép bên một con xe tải đi qua trạm thu phí, sau đó vặn vô
-lăng một cái, chặn lại Chu Tiến đang lấy tiền ở trạm thu phí.
Đợi họ áp giải Chu Tiến về, mấy người Thường Trấn Viễn mới hay cái gì gọi là mòn dép tìm không thấy, tự dưng đạt tới tay. Ngồi chung xe với Chu Tiến còn có Tôn Uyển mà trước đó bọn họ tìm mãi không ra.
Hai người bị tách ra thẩm vấn.
Lưu Triệu phụ trách Chu Tiến, Đầu to phụ trách Tôn Uyển.
Thường Trấn Viễn theo Lưu Triệu vào phòng thẩm vấn.
Lưu Triệu nhìn hắn một cái, kéo cái ghế bên người ra.
Đợi Thường Trấn Viễn và Cá nhỏ ngồi ổn định rồi, Lưu Triệu mới mở miệng, "Ngày tám tháng ba năm nay anh ở đâu?" Tuy pháp y không thể cung cấp thời gian tử vong chính xác của Hứa Hải Hồng, nhưng thời gian mất tích của Hứa Hải Hồng do Lâm Toàn Thắng cung cấp đã bổ khuyết chỗ trống rồi.
Chu Tiến vô thức nhìn sang Thường Trấn Viễn. Không lâu trước đây, chính ở trong phòng thẩm vấn này, Thường Trấn Viễn đã hỏi gã tương tự như vậy. Gã nhớ được câu trả lời của gã, nhưng lúc ấy Thường Trấn Viễn nói lại thế nào gã cũng nhớ được. So với Lưu Triệu rạch ròi công tư, gã kiêng kị tên béo có vẻ biết tuốt này hơn.
Lưu Triệu nói, "Thời gian khác dễ quên, lễ lớn như ngày phụ nữ tám tháng ba chắc anh không quên đâu nhỉ?"
Chu Tiến nói, "Hôm đó hộp đêm cho nghỉ nửa ngày, tôi với vợ đi bách hóa, sau đó ăn KFC với con gái."
Lưu Triệu nói, "Sau đó thì sao?"
Chu Tiến nói, "Sau đó thì về nhà xem ti
-vi."
Lưu Triệu nói, "Không ra ngoài nữa?"
"Không." Trừ lúc nhìn Thường Trấn Viễn ban nãy ra thì gã vẫn luôn cúi đầu.
Lưu Triệu nói, "Cái chết của Hứa Hải Hồng anh có biết không?"
Chu Tiến nói, "Không biết."
Lưu Triệu nói, "Hiện trường án đầu tiên khi Hứa Hải Hồng chết đã được xác định là Đế Hậu Cung của hộp đêm Danh Lưu rồi, hai người Quách Kiệt cũng thừa nhận thi thể đào từ vườn hoa sau hộp đêm Danh Lưu ra. Với lại, anh có biết không, Triệu Thác Đường đã khai anh ra rồi, xác nhận anh mạo danh nghĩa anh ta ra lệnh cho hai người Quách Kiệt."
Bả vai Chu Tiến run lên, hoảng hốt ngẩng đầu.
Thường Trấn Viễn nói, "Không chỉ có Triệu Thác Đường, chúng tôi còn có nhân chứng khác chứng minh anh xuất hiện ở hiện trường án đầu tiên tối hôm vụ án xảy ra. Các chứng cứ cộng lại, anh đã trở thành người bị tình nghi số một."
Sắc mặt Chu Tiến nhợt ra, run rẩy môi nói, "Có người hãm hại tôi."
Thường Trấn Viễn nói, "Trên đường từ nhà anh tới hộp đêm Danh Lưu có một chuỗi siêu thị. Anh có biết không?"
Chu Tiến mờ mịt nhớ lại.
Thường Trấn Viễn nói, "Hôm đó là ngày phụ nữ tám tháng ba, dịp tốt để đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người, ông chủ bày đồ ra ngoài không yên tâm nên đặc biệt quay camera ra ngoài, đúng vị trí đường cái."
Chu Tiến lờ mờ đoán được hắn định nói gì rồi, sắc mặt dần dần từ trắng chuyển đỏ.
Thường Trấn Viễn nói, "Nhân chứng vật chứng đều bất lợi cho anh. Thẳng thắn hay không không còn là mấu chốt quyết định anh có tội hay không nữa, mà là mấu chốt quyết định mức hình phạt của anh."
Chu Tiến bất an cựa quậy người, mồ hôi lạnh túa ròng ròng. Gã lưỡng lự mãi lâu rồi nói, "Cho tôi một ly vang đỏ được không?"
Lưu Triệu mém tí bị chọc cười.
Cá nhỏ đập bàn, "Anh thành thật một chút, coi ở đây là hộp đêm Danh Lưu đấy à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!