Chương 15: Đầu mối mới, chuyển phương hướng

Đèn còn sáng trong khu dân cư thưa thớt dần.

Mấy năm gần đây dân nơi này nối đuôi nhau chuyển ra ngoài không ít, chỉ có khách thuê là ngày càng nhiều, chi phí dịch vụ thường xuyên nộp một tháng chây một tháng, dần dà, việc quản lý khu ngày càng tệ, liên tục có trộm cắp viếng nhà. Trộm lon sữa bò, trộm xe đạp, trộm quần áo… chỉ cần mang đi được thì không có cái gì không bị mang đi.

Thường Trấn Viễn ở nơi này chưa được mấy ngày đã đến tình trạng không chịu đựng nổi rồi, cho nên gần đây hắn vẫn luôn mua báo để ý tin tức nhà thương mại. Chính sách cho vay mua nhà trước mắt có thể xem là ưu đãi, phòng ở chưa sốt như trong tương lai, đáng để đầu tư. Song tìm tư liệu trên báo chí lại chưa đầy đủ, nếu có máy tính có phải tốt không…

Máy tính?

Hắn đang mở cửa thì khựng lại, trong đầu nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ.

Bởi vì liên quan tới vụ tai nạn xe, trong cục hạ lệnh, yêu cầu bọn họ tạm thời không tiếp xúc trực tiếp với Triệu Thác Đường, vì vậy Lưu Triệu đành để Gậy trúc và Vương Thụy đi khoanh vùng vị trí quan sát Triệu Thác Đường, sau đó đặt hy vọng vào Trần Cát Lợi ở nhà máy xi măng.

Ngân hàng nơi tiền được chuyển vào tài khoản của Trần Cát Lợi đã tìm được rồi, ở ngay trong thành phố.

Lưu Triệu lập tức dẫn theo Thường Trấn Viễn tới ngân hàng kiểm tra băng ghi hình.

Tiền mới chuyển hai ngày trước, băng ghi hình vẫn còn. Lúc bảo vệ ngân hàng chiếu lên, Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn đều sững ra. Lưu Triệu sững là vì người trong khung hình rõ ràng là một cô gái tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị, dáng vẻ thuần khiết, còn Thường Trấn Viễn thì là vì biết cô ta. Tôn Uyển, một trong vài nữ sinh viên dưới tay Chu Tiến, một người không thích nói chuyện, rất dịu dàng.

Nói như vậy, kẻ muốn mạng hắn hẳn là Chu Tiến rồi. Người này đối nhân xử thế khéo léo, nhưng xử lý chuyện mua mạng người thì vẫn là tay mơ, vậy nên mới sai tiếp viên dưới tay mình làm.

Thường Trấn Viễn cười lạnh trong lòng, trên mặt tỉnh bơ.

Lưu Triệu xin băng về, để người phòng vi tính cắt mặt ra phóng rõ, sau đó giao cho đám người Thường Trấn Viễn đi tìm.

Tìm Tôn Uyển có hai phương hướng —— Trần Cát Lợi và Triệu Thác Đường.

Đầu to xung phong nhận Triệu Thác Đường, Thường Trấn Viễn thì phân tới Trần Cát Lợi.

Trần Cát Lợi ở cả tối trong trại tạm giam, lúc trông thấy Thường Trấn Viễn tinh thần vẫn còn ngẩn ngơ, chỉ biết nói đi nói lại tôi không cố ý, thật sự không cố ý…

Thường Trấn Viễn đưa tờ giấy in ra tới trước mặt y, "Có quen không?"

Trần Cát Lợi không dám nhìn, nhưng sau khi nhìn rõ thì thở phào, "Không quen."

Thường Trấn Viễn nói, "Cô ta chuyển năm mươi ngàn đồng cho anh mà anh không quen sao?"

Ánh mắt Trần Cát Lợi bắt đầu né tránh, "Không quen lắm…"

"Là không quen lắm, không quen hay là quen?" Thường Trấn Viễn hỏi đến cùng.

Trần Cát Lợi ra sức lắc đầu, lúc sau mới nói, "Không quen, thật sự không quen."

Thường Trấn Viễn cất ảnh bỏ đi.

Chuyện Chu Tiến hắn chẳng hề để tâm. Trước giờ gã nhát gan sợ phiền, biết đường mua kẻ giết người đã vượt quá dự liệu của hắn rồi. Với cá tính của Chu Tiến, trượt lần này nhất định sẽ nghỉ một hồi. Nếu mà vẫn không có động tĩnh gì, có thể gã sẽ cho qua chuyện này. Về tính quyết đoán nhổ cỏ nhổ tận gốc, gã thua xa Triệu Thác Đường. Nếu là Triệu Thác Đường, lần đầu không trúng sẽ nghĩ lần thứ hai lần thứ ba…

Lần sau chu đáo hơn lần trước…

Lần sau khó lường hơn lần trước…

Thường Trấn Viễn vo viên bức hình lại rồi ném vào sọt rác.

Mặt khác, nếu hắn không thể tấn công Triệu Thác Đường một kích tất trúng, như vậy, vai trò con mồi và thợ săn sẽ chuyển đổi ngay.

Hắn trở về văn phòng, chỉ có Vương Thụy ở đó. Đầu to suy xét đến vấn đề an toàn của cậu ta nên không đưa cậu ta đi gặp Triệu Thác Đường.

Từ sau khi vừa gặp đã cho Lăng Bác Kim một đấm, Vương Thụy liền chưa bao giờ ôn hòa với hắn.

Thường Trấn Viễn cũng chẳng cần. Dù sao hắn nào có tươi tắn với người ta bao giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!