Chương 117: Chính thức gặp phụ huynh

Dư Siêu vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống. Y mau chóng lau đi, "Cô ta nói cô ta rất thích ăn quà vặt, mà ăn thế nào cũng không bị béo, tôi bèn mang một túi đặc sản quê nhà và quà vặt cho cô ta."

Lăng Bác Kim nói, "Túi gì? Túi bạt à? Màu gì, to cỡ nào?"

Dư Siêu giơ tay so so để miêu tả.

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn liếc nhau. Túi bạt y nói chắc hẳn là cái túi dùng để chứa thi thể Tưởng Hiểu.

"Về sau thì sao?"

"Tôi biết cô ta rất thích một đôi giày hiệu, vì vậy tới đó mua đôi giày mới cho cô ta. Cô ta thấy thì rất vui, chúng tôi cùng ra ngoài ăn cơm, trò chuyện với nhau. Sau đó không biết tôi nói sai gì đó, cô ta tự dưng tức giận, tôi có giải thích thế nào cô ta cũng không nghe, quay đầu bỏ đi. Tôi gọi liên tục cho cô ta, nhưng cô ta chẳng bắt máy. Tôi tìm cô ta trên QQ cô ta cũng không đáp lại.

Tôi hết cách nên cố ý nói, nếu cô ta không xuất hiện thì tôi sẽ công bố tất tật hình ảnh, tên tuổi và ghi chép trò chuyện của cô ta lên mạng, bấy giờ cô ta mới đi ra gặp tôi. Nhưng khi đó tôi mới biết được, cô ta vốn không thích tôi, trong mắt cô ta, tôi là một thằng đần, là một thằng ngu!" Mu bàn tay đang nắm chặt của Dư Siêu hằn gân xanh, nỗi căm hờn ứa ra từ mỗi lỗ chân lông trên thân thể, khiến y hoàn toàn thoát khỏi cơn kinh hoàng khi vừa trông thấy cảnh sát, sa vào trong lửa giận vì bị lừa gạt và bỡn cợt.

Thường Trấn Viễn vỗ lên bàn, "Đừng nóng giận vội, nói tiếp đi."

Dư Siêu run rẩy môi, mãi sau mới nói, "Thoạt đầu tôi nghĩ rằng tâm trạng cô ta không tốt nên nói lung tung, nhưng cô ta càng nói càng không chấp nhận được, chửi tôi suốt, bảo tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Câu này cô ta nói sáu lần! Còn bảo tôi là thằng ăn mày, câu này cô ta nói mười lăm lần! Tôi nhớ hết! Nhớ hết! Cô ta bảo tôi nghèo tới nỗi chẳng mua nổi cái nhẫn mà còn học đòi cưới vợ…Các anh nói coi, người như cô ta chẳng lẽ không đáng chết sao?

Cô ta sống trên đời này mà còn muốn đi lừa gạt những người đàn ông khác, sau này đẻ con ra cũng rặt một cái đức hạnh giống cô ta, xã hội này bị loại đàn bà con gái như cô ta làm nhơ nhuốc! Bợ đỡ, vô liêm sỉ!"

Y gầm lên, khiến khách trong quán nét nhìn sang liên tục.

Lăng Bác Kim nói, "Dù vậy anh cũng không nên giết cô ta. Giết người là phạm pháp."

Dư Siêu nói, "Lẽ nào lừa gạt tình cảm thì không phạm pháp sao? Đợi vợ anh nói với anh cô ta ở với anh chỉ là đùa chơi thôi, ngay từ đầu đã không ưa anh, còn lên giường cùng thằng đàn ông khác nữa mà anh bình tĩnh được thì hẵng tới dạy bảo tôi!"

Thường Trấn Viễn gõ bàn, "Láo nháo nữa là kiện cậu công kích cá nhân."

Dư Siêu hơi sợ hắn, mấp máy khóe miệng rồi ngừng lại.

Lăng Bác Kim cúi đầu che miệng cười.

Thường Trấn Viễn nói, "Tiếp đi."

Nói tới phần này, Dư Siêu héo rũ, gục đầu, "Tôi nhớ hồi trước có kết bạn với cô ta ở tài khoản phụ, lúc ấy nói chuyện rất vui, cảm thấy cô ta không tồi mới chuyển sang dùng tài khoản chính kết bạn với cô ta. Cô ta không biết bọn tôi là một người. Tôi bèn dùng tài khoản phụ hẹn cô ta ra ngoài, bảo là mang quà cho cô ta. Thế mà cô ta tin thật, tôi hẹn cô ta chờ ở một quán cà phê chuỗi, sau đó giả vờ lạc đường, qua điện thoại từng bước một dẫn cô ta tới bờ sông, sau đó…" Y nghĩ tới hành vi của mình, vùi mặt trong lòng bàn tay, khóc lóc nghẹn ngào.

Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn đợi y khóc đã đời mới hỏi tiếp.

"Sau khi giết cô ta, tôi cảm thấy hả giận, lại cảm thấy sợ hãi, tôi bỏ cô ta vào cái túi bạt lần trước mang tới rồi chôn xuống đất, còn chèn đá lên trên che lại." Dư Siêu vừa nói vừa run rẩy, "Cô ta mang đôi giày tôi mua, tôi rất giận, định tháo ra mang đi, nhưng đi được nửa chừng thì thấy một người mặc đồng phục đi tới. Tôi sợ quá, lúc ấy tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ đó, không thể để bất cứ ai trông thấy tôi… Tôi cũng không biết chuyện gì nữa, ném giày vào trong bụi cỏ rồi chạy luôn."

Y ôm đầu, lâm vào hỗn loạn và ân hận cực độ.

Dư Siêu bị tạm giam ở cục cảnh sát địa phương.

Vụ án giải quyết thuận lợi, giữa trưa đồng sự ở cục cảnh sát địa phương bảo mời ăn cơm, nhưng Vương Thụy xuất hiện giữa chừng, người khác nghe bảo Lăng Bác Kim là dân bản xứ thì đều cười rồi đi.

Vương Thụy cạo tóc húi cua, hoạt bát hơn hồi trước rất nhiều. Cậu ta không nói hai lời dẫn hai người vào một tiệm cơm gần đó, "Biết các ông tối định ăn cơm đoàn viên nên tôi không tranh với cô Lăng nữa, nhưng bữa cơm này tôi mời, các ông không chạy thoát được đâu."

Lăng Bác Kim cười nói, "Ông thấy bọn tôi có chỗ nào giống muốn chạy vậy, rõ ràng là chặn đường ông sợ ông chạy đấy chứ."

Vương Thụy đã đặt xong đồ ăn từ hôm trước, ba người vừa ngồi xuống thì đồ ăn liền được bưng lên không ngừng như băng chuyền. Vương Thụy cảm khái, "Chẳng ngờ các ông lại thành đôi thật. Nào, tôi kính các ông một chén! Chúc các ông bạch đầu giai lão!"

Lăng Bác Kim nói, "Có cũ kỹ quá không vậy?"

Thường Trấn Viễn hiếm khi phối hợp nâng chén lên.

Ba người cụng chén, mỗi người nhấp một hớp.

Vương Thụy nói, "Sao? Vụ án Hầu Nguyên Côn thế nào rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!