Chương 10: Mượn đao giết người

Thường Trấn Viễn mấp máy môi, cuối cùng không có phun mấy lời ác độc ra. Hắn đứng lên nói, "Tiếp theo là ai?"

"Tên là Lương Ức," Lăng Bác Kim ngừng một chút rồi nói, "Sư phụ có biết không?"

Thường Trấn Viễn nói, "Đừng gọi tôi là sư phụ, gọi tôi là… A Tiêu." Hắn chẳng có cảm tình hay cảm giác thân thuộc với cái biệt danh này, dù cậu ta gọi thì cũng như là đang gọi người khác, hắn không quan tâm.

Lăng Bác Kim cười nói, "Được ạ."

Thường Trấn Viễn từ xưa đã không thích người cười đùa tí tửng, người như vậy không phải miệng nam bô bụng bồ dao găm thì chính là không đứng đắn, Lăng Bác Kim có vẻ không thuộc hai loại này, nhưng lại còn chướng mắt hơn hai loại này gộp lại.

Hắn trở lại phòng thẩm vấn, chỉ chốc lát sau Lăng Bác Kim đã dẫn Lương Ức đi vào.

Về Lương Ức, Thường Trấn Viễn không ấn tượng lắm, hình như là quản lý của công ty nhánh. Trong công ty không có quyền ăn nói, sự vụ tham dự cũng không nhiều, tìm y tới hỏi chỉ mang tính tung hỏa mù. Thường Trấn Viễn không có hứng thú gì với y, bèn để Lăng Bác Kim hỏi.

Lăng Bác Kim cũng không kém, hỏi rõ ràng mạch lạc, thi thoảng còn đào hố bẫy.

Thường Trấn Viễn không khỏi nhìn cậu thêm mấy lần. Từ Tắc Thừa trong ấn tượng là một người vô cùng kiệm lời, lặng lẽ mà thiết thực. Hắn thích kiểu người này, sẽ không nói huyên thiên, cũng không đòi hỏi quá nhiều. Lúc anh cần cô độc cho anh không gian cô độc, lúc anh cần người ở bên, quay đầu liền thấy được bóng dáng lặng lẽ của người đó. Có điều nhìn Lăng Bác Kim biết ăn biết nói hay cười toe toét, hắn cảm thấy sự yêu thích của mình khi trước quả thực là một nỗi châm chọc chẳng gì sánh bằng.

"Cuộc đối thoại của chúng ta hôm nay có truyền ra ngoài không?" Lương Ức chợt hỏi một câu.

Lăng Bác Kim cười nhếch một bên miệng, "Không đâu." Lúc cậu cười như vậy nhìn giống hệt một con hồ ly, lộ ra vẻ bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý. Đương nhiên, chủ yếu nhất là do, vị trí của Lương Ức và Thường Trấn Viễn khéo sao lại không thấy rõ khóe miệng bị thương của Lăng Bác Kim.

Lương Ức thấp giọng nói, "Thật là không sao?"

Trong lòng Lăng Bác Kim khẽ động, nói tỉnh queo, "Anh có lời nào sợ người khác biết, cứ nói ra, tôi sẽ xin giữ bí mật cho anh."

Lương Ức nói, "Có thể giữ bí mật sao?"

Y hỏi vậy, khiến Thường Trấn Viễn dù biết rõ y rồi cũng thấy hơi tò mò. Nếu Trang Tranh có thể chết trước thời hạn ba năm, Từ Tắc Thừa có thể không làm cảnh sát chìm bên Trang Tranh, vậy thì Lương Ức có thể biết chút ít bí mật cũng không đáng lấy làm lạ.

Lăng Bác Kim nói, "Anh yên tâm. Trong hiện thực sao mà lắm Vô gián đạo[1] thế được, sẽ không truyền ra đâu."

Thường Trấn Viễn chợt hừ một tiếng.

Đương nhiên là hắn hừ câu "trong hiện thực sao mà lắm Vô gián đạo thế được" của cậu, nhưng rơi vào tai Lương Ức lại giống như là đang hừ y. Vì thế y không nhử nữa, nói thẳng ra, "Thực ra thì tôi biết, trước khi chủ tịch Trang gặp chuyện, từng có chút cãi vã nhỏ với tổng giám đốc Triệu."

Thường Trấn Viễn nghệch ra. Không biết đây có thể coi là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh rờn hay không.

Lăng Bác Kim hỏi, "Sao lại cãi vã?"

Lương Ức nói, "Cụ thể thì tôi không được rõ. Có lần tôi ăn cơm với bạn hàng, vừa khéo đi qua phòng tách biệt thì trông thấy chủ tịch Trang và tổng giám đốc Triệu ở bên trong, tôi vốn định vào chào hỏi thì nghe thấy chủ tịch nói, chuyện này tự anh xem rồi làm đi! Khi ấy tổng giám đốc Triệu không nói gì. Tôi thấy bầu không khí giữa họ không tốt lắm, đang tính đi thì lại nghe được chủ tịch Trang nói, muốn chết hay muốn sống đều là chuyện của chính anh.

Sau đó tổng giám đốc Triệu nói, chuyện này không thể trách tôi hết được… Về sau thì tôi không biết nữa."

Lăng Bác Kim nói, "Chuyện này ngày bao nhiêu?"

Lương Ức nói, "Ngày mười lăm tháng mười hai. Tôi nhớ rõ lắm, vì hôm trước đó tôi đón lễ tình nhân với vợ."

Thường Trấn Viễn nhíu mày không nói chuyện.

Lăng Bác Kim nói, "Còn chuyện gì nữa không?"

Lương Ức lắc đầu nói, "Hết rồi. Tôi chỉ là quản lý thị trường của công ty nhánh, sao có nhiều cơ hội được gặp sếp bự chứ."

Lăng Bác Kim nói, "Tin tức của anh rất quan trọng cho chúng tôi, cám ơn đã hợp tác."

Lương Ức vội vàng cười nói, "Phối hợp với cảnh sát phá án là nghĩa vụ của thị dân chúng tôi mà."

Lương Bác Kim gượng cười hai tiếng. Kiểu lời này thoát ra từ miệng một người có bối cảnh xã hội đen thật là quái dị nói chẳng nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!