Tay trái cầm bánh, tay phải vẫy gọi tôi lại gần.
"Tới đây."
Tôi ngoan ngoãn cúi người, ngay lập tức bị bàn tay anh giữ chặt má, và miếng bánh ngọt được nhét vào miệng tôi.
Hương vị ngọt ngào tan chảy trong miệng.
Phó Hàn phủi tay, hờ hững gạt đi mảnh vụn còn bám trên tay.
"Ngon không?"
"Ngon."
Phó Hàn gật đầu: "Lát nữa gói mang về."
Tôi ngẩn người, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh các bà thím ở quê mang túi nilon đi gói gà nướng trong tiệc cưới.
Nhận thức rõ hoàn cảnh, tôi siết c.h.ặ. t t.a. y cầm xe lăn.
Xem ra, địa vị của Đại thiếu gia Phó ở nhà họ Phó thật sự rất thấp.
Tôi từng đọc truyện về những tổng tài bá đạo, khi người yêu thích gì đó, họ thường vung tay ra lệnh –
"Để đầu bếp làm thêm vài phần."
Đáng thương cho vị thiếu gia của tôi, chỉ có thể nói –
"Đóng gói mang về."
12
Buổi tiệc gia đình diễn ra khá suôn sẻ.
Chỉ có điều, cũng là ở phía Phó Hàn, còn quanh Phó Thời Trinh, mọi người quây quần rôm rả không ngừng.
Tôi cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Tuy nhiên, tất cả những người đó chỉ là cố tỏ vẻ thân thiết với một người lạnh lùng, còn Phó Thời Trinh thì đứng một mình, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngoại trừ cô bạn gái bên cạnh, anh ta hầu như không nói chuyện với ai.
Dẫu là tiệc gia đình, vẫn có sự phân chia đẳng cấp rõ ràng.
Thấy không có gì thú vị, tôi quay lại định trò chuyện với Phó Hàn.
Khi cúi đầu, tôi bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn về phía xa.
Phó Hàn cũng đang dõi theo nơi đám đông tụ tập, nhưng có vẻ…
Anh không nhìn Phó Thời Trinh, mà là người phụ nữ bên cạnh anh ta.
Không ngoài dự đoán, đó có lẽ là chị dâu tương lai của Phó Hàn.
Trong hai ngày quen biết Phó Hàn, anh luôn giữ vẻ thờ ơ, như thể mọi thứ trên đời không thể làm anh bận tâm.
Tôi thường thầm nghĩ, người này có gương mặt đẹp nhưng lại luôn u sầu, như đang chán ghét thế giới này.
Nhưng ánh mắt anh vừa nhìn người phụ nữ đó, rõ ràng là rất mãnh liệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!