Chương 3: (Vô Đề)

"Anh ngồi tạm đây, để tôi đẩy xe lăn lại."  

Phó Hàn không nói gì, nhưng ánh mắt trầm xuống.  

Tôi đoán.  

Có lẽ anh đang hối hận, nếu đã mua một cái bình hoa thì cũng nên mua cái thông minh hơn.  

Để chuộc lỗi, tôi chạy nhanh đi đẩy xe lăn tới. 

Khi định đỡ anh lên, Phó Hàn vẫn không động đậy.  

Sao, dỗi rồi à?  

Tôi cúi đầu nhìn, thấy anh thở dài, giọng khàn khàn: "Đè lên chân tôi rồi."  

"... Xin lỗi."  

Để chuộc lỗi, tôi dùng hết sức mình, bế anh lên xe lăn.  

Nhưng Phó thiếu gia dường như không vừa ý.  

Anh mím chặt môi, vành tai đỏ ửng, nói qua kẽ răng: "Tư Diêu, tôi bảo cô đỡ tôi, không phải bế."  

Khó chiều thật. 

Tôi khẽ đáp, đẩy xe lăn đến cạnh giường, muốn xem anh tự lên giường thế nào.  

Nhưng giọng anh trầm thấp vang lên từ phía trước: "Quay lưng lại."  

Tôi ngoan ngoãn làm theo.  

Tuy nhiên...  

Trên bàn đối diện có một chiếc gương nhỏ, trong gương tôi nhìn thấy rõ ràng—  

Phó Hàn ngồi trên xe lăn, hai tay chống vào thành giường, cố gắng chống đỡ...  

Rồi một tiếng va chạm nặng nề.  

Anh ngã xuống sàn.

7

Không khí có chút ngượng ngùng.  

Tôi đứng quay lưng lại anh ta, quay đầu lại cũng không đúng, mà không quay lại thì cũng không xong. 

Đang lưỡng lự, phía sau bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, dường như có chút bực bội, khá là tức giận: "Còn đứng đó làm gì?"  

"Ồ."  

Tôi lập tức quay người lại.

Phó Hàn ngồi trên sàn, đôi chân có vẻ khá yếu, môi mím chặt, tai đỏ ửng lên.  

Có lẽ do liên tiếp hai lần ngã làm tổn thương lòng tự tôn của Phó thiếu gia.  

Để tiện nâng anh dậy, tôi đặt tay anh lên vai mình, vừa đỡ anh đứng dậy vừa ân cần an ủi: "Phó thiếu gia, ngài cũng đừng để bụng, nếu tôi mà bị liệt chân thì có khi đến nhà vệ sinh cũng không tự giải quyết được, huống chi là..."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!