Chương 23: (Vô Đề)

Nhưng ngay cả khi giàu có như ông ta, vẫn không thể chữa lành đôi chân cho Phó Hàn.  

Sau này, anh rời khỏi đó, và với số tiền vốn đó, anh – một người ngồi xe lăn – đã từng bước gây dựng chỗ đứng trong giới kinh doanh ngầm.  

Khi kể lại những chuyện này, lông mày anh hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén như ngày còn bé, khi anh còn là một con sói con yếu ớt.  

Vài giây sau, Phó Hàn nhanh chóng kìm nén cảm xúc, kể tiếp câu chuyện.  

Anh nói.  

Vài năm trước, khi con trai duy nhất của ông Phó và người vợ quá cố qua đời, ông ta khóc lóc thảm thiết và nhận ra mình đã tuyệt hậu. 

Trong nỗi đau, ông nhớ ra mình còn một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài.  

Vậy là ông dùng mọi mối quan hệ để tìm Phó Hàn.  

Đáng tiếc.  

Phó Hàn không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho ông ta công khai quan hệ giữa hai người.  

Ông Phó đành chấp nhận, biết rằng Phó Hàn hận mình, nhưng vẫn cố gắng lấy lòng và bù đắp.  

Tuy nhiên, những năm tháng lang bạt, sự thờ ơ nhiều năm trời, và việc ông biết rõ anh ở bên mẹ mình mà vẫn thuê người gây ra vụ tai nạn năm xưa...  

Thật lòng mà nói.  

Năm xưa ông Phó không quan tâm đến sống c.h.ế. t của Phó Hàn—  

Dù ông có ý định g.i.ế. c anh, nhưng nếu anh c.h.ế. t trong "tai nạn" đó, ông cũng sẽ không buồn phiền.....  

Câu chuyện đến đây, khi ông Phó muốn chọn vợ cho anh, mẹ tôi đã chủ động tìm đến.  

Bà cười và nói sẽ giới thiệu cho ông một cuộc hôn nhân.  

Đối tượng là tôi.  

Phó Hàn đồng ý ngay lập tức.  

Sính lễ mẹ tôi yêu cầu là mười triệu, và anh không chút do dự.  

Sau đó, mười phút trước lễ cưới, cuộc gặp gỡ của chúng tôi lại chính là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau nhiều năm.  

Khi biết được mọi chuyện, với tâm trạng hiện tại, nhìn lại mọi thứ.  

Tôi chợt hiểu ra sự "dịu dàng" của Phó Hàn ngày trước.  

Chẳng hạn như.  

Trong buổi tiệc gia đình nhà họ Phó, tôi vô tình nhắc đến món bánh ngọt yêu thích, khi rời đi anh thực sự gói lại cho tôi.  

Khi tôi xuống lầu trốn nghe trộm, anh không trách mắng, mà kéo tôi ngồi lên chân mình, sợ tôi lạnh chân.  

Khi Phó Thời Trinh cố tình "thân mật" với tôi, ánh mắt anh tràn đầy giận dữ như muốn g.i.ế. c người.....  

Hóa ra, tất cả đều không phải giả vờ.

31  

Tối đó, Phó Hàn lại cầm rượu.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!