Chương 8: (Vô Đề)

9

"Hay là ta cõng muội nhé?" Ta hỏi nàng.

Nàng liếc nhìn ta: "Với thân hình nhỏ bé của tỷ, chắc chắn cõng nổi ta sao?"

Nói xong, nàng đã đứng dậy, phủi nhẹ y phục, đi lại bình thường. Ta theo sau, hỏi: "Muội giận à?"

"Không." Nàng quay đầu nhìn ta: "Ta trông giống người đang giận sao?"

Ta lắc đầu.

"Tâm trạng ta rất tốt, muốn uống chút rượu, muội biết uống không?" Ta cảm thấy cực kỳ vui sướng, kiếp này Mạnh Tĩnh Thư sẽ không phải gả cho Triệu Minh, nàng chắc chắn sẽ có được hạnh phúc.

Tối đó, ta đi mua rượu, mang về quán trọ uống.

Du Song Song uống rượu cũng tao nhã như khi nàng ăn uống. Còn ta, trong lòng hả hê nên mất chừng mực.

Lúc tỉnh rượu, ta thấy mình đang nằm trong phòng Du Song Song, đầu óc chỉ còn lại một vài hình ảnh mơ hồ, dường như ta đã ôm nàng, lớn tiếng mắng nam nhân.

Nàng nói gì đó ta không nhớ rõ.

"Say rượu mất kiểm soát rồi." Ta gõ nhẹ lên đầu.

"Dậy rồi à?" Nàng đẩy cửa bước vào.

Ta lúng túng: "Tối qua say quá, có quấy rầy muội không?"

Nàng đặt bữa sáng lên bàn, nhìn ta chăm chú: "Không, tỷ say mà rất ngoan."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi trở về, ta vẫn muốn gặp lại Mạnh Tĩnh Thư một lần, nhưng vừa ra ngoài đã tình cờ gặp nàng.

Khi nàng đi ngang qua ta, đột nhiên dừng lại, nhìn ta: "Chúng ta... đã gặp nhau chưa?"

"Kiếp trước đã gặp rồi." Ta cười, nhưng không kìm được xúc động, nhìn thấy Mạnh Tĩnh Thư tràn đầy sức sống thế này, thật sự là quá tốt rồi.

Mạnh Tĩnh Thư sững sờ một lúc, rồi che miệng cười: "Tỷ thật thú vị. Ta là Mạnh Tĩnh Thư, còn tỷ tên gì?"

Chúng ta vẫn như kiếp trước, vừa gặp đã như quen biết từ lâu, nói chuyện rất lâu rồi trao đổi địa chỉ cho nhau.

Tiễn nàng đi, Du Song Song nhìn ta với vẻ mặt kỳ lạ.

"Sao vậy?" Ta hỏi.

"Tỷ..." Nàng ngẫm nghĩ: "Thích nữ nhân à?"

Ta gật đầu: "Thích chứ. Nữ nhân dịu dàng, tốt bụng, đáng yêu thế, ai mà không thích."

Sắc mặt Du Song Song gần như méo mó.

Trên đường về, nàng im lặng suốt, rồi đột nhiên cất tiếng hỏi: "Tỷ ghét nam nhân đến vậy sao?"

"Hả?" Ta chợt nhớ đến những lời ta đã thốt ra khi say rượu tối qua, sợ ảnh hưởng đến việc nàng lấy chồng, liền vội nói: "Tất nhiên cũng có người nam nhân tốt, chỉ là ta không thích thôi."

Du Song Song nhìn ta sâu sắc, không nói gì thêm.

Trưa nắng nóng, tối qua lại thức khuya, ta không biết mình đã ngủ lúc nào. Khi mở mắt ra, ngựa đã dừng lại nghỉ dưới tán cây rừng, còn ta thì đang dựa vào lòng Du Song Song.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!