6
Ta nghĩ có lẽ Du Song Song là người e thẹn, nên quyết định chủ động một chút.
Nàng còn nhỏ tuổi, là tỷ tỷ, ta nên quan tâm hơn.
Hơn nữa, phụ thân nàng đã giúp đỡ phụ thân ta rất nhiều, giờ họ đến đây làm khách, ta phải hết lòng chiêu đãi.
"Song Song, trưa nay chúng ta đến quán Hạnh Hoa Lâu ăn nhé."
Nàng uống trà, khẽ gật đầu.
"Muội chưa chải tóc à? Để ta chải cho muội nhé."
Không cần. Nàng xua tay.
Ta vẫn lấy lược đến:
"Song Song năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Năm nay ta mười lăm."
"Vậy để ta chải cho muội hai búi tóc nhé?" Ta thấy nàng đáng yêu, liền chải cho nàng hai búi tóc, nàng soi gương, vẻ mặt cứng ngắc.
Không đẹp sao?
Ta hỏi nàng.
A, không phải. Nàng gượng cười:
"Tay nghề của tỷ thật khéo."
Ta cười, nhìn bộ y phục nàng mặc:
"Muội không mang theo y phục sao?"
"Y phục của ta chắc muội mặc không vừa, để ta đưa muội đi mua nhé." Ta dọn dẹp đồ trên bàn, dắt tay nàng ra ngoài:
"Mua y phục và phấn son xong, chúng ta sẽ đi ăn trưa."
Nữ tử thì nên ăn mặc xinh xắn một chút, y phục của nàng trông thật già dặn.
Nàng nhìn xuống bàn tay chúng ta đang nắm, có ý định rút ra.
Ta nghĩ nàng ngại, liền cười nói:
"Từ nhỏ ta đã muốn có một muội muội, tiếc là không có duyên phận ấy."
Ngón tay nàng khẽ động, rồi lặng lẽ để ta dắt đi.
Khi đến tiệm may, ông chủ nhìn thấy Du Song Song liền ngẩn người:
"Cô nương này cao quá."
Cao thì càng đẹp. Ta cười nói:
"Có y phục vừa với nàng không?"
Ông chủ nói không có, chỉ có thể đo may.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!