16
Du Song Song không phải là con gái của Vu bá bá.
Nàng là ai, ta không biết.
Nhưng nam tử trước mắt dường như là huynh trưởng của nàng, huynh muội tương tàn, hơn nữa, còn là dưới sự đồng tình của mẫu thân và cữu cữu của họ.
Vậy nên, Du Song Song đã từ bỏ chống cự.
Bị người thân nhất hạ sát thủ, cảm giác đó là gì?
Ta không biết làm sao để cứu nàng, nhưng ta không thể đứng nhìn nàng chết.
Khoan đã! Ta ngồi trên cây, lớn tiếng gọi huynh trưởng của Du Song Song:
"Ngươi chẳng phải không muốn nàng xen vào việc của ngươi sao? Vậy nàng không xen vào nữa chẳng phải là được rồi sao?"
Ta không biết sẽ có kết quả gì sau khi kêu lên, nhưng lúc này ta không màng đến điều đó nữa.
"Nàng có thể ẩn danh, hứa cả đời sẽ không xuất hiện trước mặt các ngươi, như vậy không được sao?"
"Huynh muội đồng huyết, tay chân tương tàn, ngươi không thấy quá tàn nhẫn sao? Chỉ cần nàng rời đi, ngươi vẫn có thể đạt được mục đích, chẳng phải vậy sao?"
Ta lớn tiếng nói, mọi người dưới đất đều ngẩng đầu nhìn ta. Trong ánh trăng, Du Song Song nhìn ta, mắt nàng đã ngấn nước.
Nàng hẳn là rất đau lòng.
"Ngươi hãy hứa với huynh của ngươi." Ta kêu lên với nàng:
"Sống còn hơn chết, không phải vậy sao?"
Bất kể là ai, không ai được phép buộc chúng ta từ bỏ sinh mạng của mình.
Chỉ khi còn sống, mới có hy vọng.
Giết nàng đi. Nam tử đối diện Du Song Song lạnh lùng nói.
Ngay lập tức có hắc y nhân lao về phía ta, Du Song Song bỗng nhiên bộc phát, nhanh chóng đoạt lấy kiếm của huynh trưởng nàng, trong chớp mắt, vị trí của hai người đã đổi chỗ.
Võ công của nàng rất cao, chỉ cần nàng không từ bỏ, không ai có thể làm hại nàng.
Dừng tay! Du Song Song dùng kiếm kề vào cổ huynh trưởng mình:
"Để nàng đến đây, nếu không, ta lập tức g.i.ế. c hắn."
Nửa canh giờ sau, ta dìu Du Song Song, người đang trọng thương, trốn vào một hang động trong núi.
Nàng bị thương ở hai chỗ, người rất yếu.
"Trước tiên xử lý vết thương đã." Tay ta run rẩy, định cởi áo nàng, nhưng nàng gấp gáp nắm lấy tay ta:
"Đậu Yến, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Không vội, chỉ cần ngươi còn sống, sẽ có nhiều cơ hội." Ta cởi áo nàng, lau sạch m.á. u trên ngực.
Ta là nam nhân. Hắn trầm giọng nói.
Ta đâu có mù. Ta lục lọi bên hông nàng, hắn ho khan một tiếng, rồi tự mình lấy thuốc ra đưa cho ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!