Chương 6: Cơ thể đang thật thà tránh né

Lộ Thanh Trần ngơ ngác mờ mịt quay về đến nhà, cốc cà phê trong tay đã lạnh tanh.

Lời tỏ tình đột ngột của Tiêu Mặc khiến những kí ức của cậu như bật khỏi chiếc hộp Pandora, hàng loạt chi tiết ẩn giấu trong góc khuất nối nhau tràn ra: những trò đùa những cái ôm mọi lúc mọi nơi, sự bầu bạn tựa hình với bóng, cơn tức giận khi biết tin mình yêu đương, nỗi đau lòng khi rời thành phố Nam, mối quan hệ thân thiết giữa hai người đã vượt quá khỏi phạm vi bạn bè từ lâu.

Giữa khung cảnh lộn xộn ngổn ngang cậu nghe thấy âm thanh kiên định của bản thân, cậu chỉ yêu Thẩm Quân Hoài, cậu vẫn luôn xem Tiêu Mặc là người nhà. Tiêu Mặc chẳng hề ngạc nhiên song vẫn khó che lấp nỗi buồn bã, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không nói lời nào.

Trái tim Lộ Thanh Trần âm ỉ giằng xé. "Tiêu Mặc, tao…" Cậu nắm lấy hai tay đối phương, không nói thêm được gì nữa.

"Không sao đâu." Tiêu Mặc không nỡ thấy cậu phải khó xử, trở tay cầm ngược lại, "Không sao cả… Mày vui là được rồi. Bất luận thế nào mình vẫn là người một nhà."

Tiêu Mặc giữ gìn đầy đủ thể diện cho cậu, săn sóc xua tan sự lúng túng thay cậu.

Hai người không nấn ná ở quán cà phê lâu mà nhanh chóng chào tạm biệt, như thể phải vội quên cái chuyện vừa xảy ra đi, mỗi người phải đi tìm một nơi để còn bình tĩnh lại.

Lộ Thanh Trần ngồi trong phòng vẽ, bồn chồn vò đầu bứt tóc, muốn đuổi cái đống não nề này khỏi tâm trí. Lòng cậu đang rối bời, lo thân mình còn chưa xong, Tiêu Mặc đã lại cho cậu thêm cú sốc thẳng mặt.

Không muốn nghĩ thêm nữa, cậu đi mở một chai Romanee Conti của Thẩm Quân Hoài sưu tầm, định thử mượn rượu giải sầu xem sao.

Vừa bước vào nhà Thẩm Quân Hoài đã ngửi được mùi cam thảo với hương hoa thoang thoảng, ngay sau đó đập vào mắt là Lộ Thanh Trần oặt mình gục trên sofa, chai vang đỏ đổ ra bên chân đã trống rỗng.

Từ mặt đến cổ cậu đều đang đỏ gay, mu bàn chân và đầu ngón chân hở ra ngoài cũng ửng màu hồng nhạt, tóc tai tứ tung bù xù vì dụi, miệng bẹp chẹp gì đó, đúng thật là cái đồ say rượu đáng yêu nhất trên đời.

Thẩm Quân Hoài cúi xuống trông cậu, cậu ôm luôn lấy cổ anh. "Em… nói rõ với Tiêu Mặc rồi… anh, anh đừng giận." Lộ Thanh Trần lải nhải nỉ non, "Em chỉ yêu anh, muốn ở bên anh mãi mãi, làm anh vui…"

Hơi thở mềm ấm của cậu phả vào gương mặt Thẩm Quân Hoài, đôi mắt mênh mang hơi nước đỏ hoe, vừa vô tội mà lại vừa kiên định, thốt lên những lời âu yếm thẳng thắn không hề hoa mỹ, yêu người trước mắt sâu tận tủy xương.

Nhoáng cái Thẩm Quân Hoài đã mềm lòng.

"Bình thường một ly là gục, lại còn dám nốc nguyên chai à?" Thẩm Quân Hoài trêu, "Mặt đỏ thế này, nhỡ mai dị ứng thì biết làm sao?"

"Không đâu… cả người em đều đỏ, chứng tỏ đang tiêu hóa nhanh, không dị ứng đâu…" Lộ Thanh Trần cố gắng mở mắt ra, rồi còn run run vén áo phông của mình lên để lộ ra cái rốn cạn tròn xoe, chỉ vào khoe như thể sợ anh không tin, "Anh trông, anh trông, bụng cũng đỏ luôn rồi…"

Không chỉ rốn đỏ mà toàn bộ phần bụng dưới đều đã lan tràn ửng đỏ, cộng thêm cả cái gương mặt ngây thơ đầy dụ dỗ chằng hề tự giác kia nữa, Thẩm Quân Hoài thấy bụng dưới của mình cũng thít chặt.

Tì. nh d. ục đột ngột nổ tung trong màn đêm nồng say, Thẩm Quân Hoài không hề nghĩ gì mà lập tức hôn lên.

Giữa cơn mơ màng lớ ngớ, Lộ Thanh Trần cảm giác có đôi tay đang x. oa n. ắn nhấn đè lên người mình, áo bị vén ra dồn đống ở cánh tay, quần dài cũng bị kéo xuống, cơ thể bỏng cháy vì rượu bỗng dưng lạnh toát làm thoáng thanh tỉnh quay về với thần kinh cậu.

"Đi ra…" Tranh thủ một tia lý trí ấy cậu bất ngờ huơ tay gạt, hai chân quẫy đạp định bò ra khỏi gông cùm trên người mình. Sao Thẩm Quân Hoài chịu để cho cậu được như ý, anh bấu vào hông kéo cậu trở lại, đầu gối tì hai chân cậu, một tay giữ bả vai đang cựa quậy, khống chế cậu chặt chẽ dưới thân.

Lộ Thanh Trần vẫn cứ vùng vằng, song ngay lúc tỉnh táo còn chẳng thấm vào đâu nữa là khi đã say.

Thẩm Quân Hoài sở hữu bộ não cực kì chuẩn xác y hệt máy tính, làm bất cứ việc gì cũng phải chấp hành nghiêm theo loạt trình tự có sẵn, hợp lý rành mạch, rõ ràng chỉn chu từ đầu đến đuôi, đạt được mục tiêu thì thôi, không bao giờ nói nhảm thừa thãi. Không gì có thể khiến anh dừng lại, dĩ nhiên bao gồm cả lúc lên giường.

Anh hung hãn c. ắm vào, cú thúc làm đầu óc Lộ Thanh Trần trống rỗng mất một khoảnh khắc, cổ họng vô thức bật ra tiếng r. ên rỉ ậm ừ, tựa con thú nhỏ sắp lên đoạn đầu đài đang mịt mờ nức nở: "…Ô, đi ra, đi ra… cứu với…"

Áo phông vẫn đang mắc ở cánh tay cậu, cơn giãy giụa thật lực làm nó quấn lấy cổ tay, trông như đang phải chịu hình phạt hà khắc lắm. Thẩm Quân Hoài buộc phải dành một tay ra cởi áo hộ cậu.

Vừa mới duỗi tay đến nơi thì anh ngây ngẩn, chưa cởi được áo mà lại mò thấy nước mắt giàn giụa khắp mặt Lộ Thanh Trần.

Tầm 1 năm trở lại đây hai người ít khi lên giường, Thẩm Quân Hoài không phải người ha. m mu. ốn cao, sau mấy lần anh phát hiện ra Lộ Thanh Trần cứ có vẻ chẳng hào hứng lắm nên cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng bây giờ để ý hồi tưởng lại, suốt mấy bận giường chiếu vốn ít ỏi ấy thì gần như lần nào Lộ Thanh Trần cũng khóc, có khi vùi mặt vào gối lén rơi nước mắt, có khi không kìm nén được thì òa khóc trực tiếp luôn, mà lý do lần nào cũng là vì đau.

"Sao lại khóc?" Thẩm Quân Hoài cúi xuống bên tai cậu, khẽ khàng mớm lời dỗ dành.

Lộ Thanh Trần cảm giác sức nặng đè trên người mình đã biến mất, mới nấc một cái rồi thở hắt ra nhẹ nhõm. Cậu vẫn đang mù mờ, bỗng dưng nghe âm thanh quen thuộc vang lên bên tai thì thấy thật an toàn. Cậu cúi đầu dụi vào lồng ng. ực cạnh đó, hai cánh tay được thả ra lập tức ôm ghì lấy cổ người kia thật chặt, lẩm nhẩm thầm thì, "Sợ…"

"Sợ gì nào?"

"…Trong phòng có người…bọn họ, bọn họ…" Lộ Thanh Trần run rẩy, "Quân Hoài… Quân Hoài đâu rồi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!