Chương 12: Đừng rời xa em được không

Lộ Thanh Trần đã ở lì trong phòng vẽ 4 hôm, cậu cầm bút, trông tấm vải nền đang căng ra trước mặt mình, khoảnh tường vi đỏ như máu bám vào bức tường thấp bé, xiềng xích vắt ngang cánh cửa sắt han rỉ ở góc tường, chém đôi bụi hoa đỏ rực nhỏ máu, cánh hoa nát tan buông mình rơi vào vũng bùn.

Từ khi quay về sau buổi tiệc rượu cậu chưa hề ra ngoài nữa. Giai đoạn này Triển Nhạc có nhắn tin cho cậu, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi thăm đơn giản, cậu cũng lễ phép trả lời khách sáo. Đồng thời Thẩm Quân Hoài cũng bận rộn hẳn lên, hàng ngày đều về cực muộn, toàn bộ căn nhà ngập trong sự trầm mặc ngột ngạt.

Đúng lúc này khóa cửa kêu vang, Lộ Thanh Trần nhạy cảm bắt được tiếng "cạch" rất khẽ, sau đó nghe thấy tiếp tiếng bước chân quen thuộc.

Thẩm Quân Hoài rất hiếm khi về nhà vào tầm giờ này.

Mấy ngày nay cả hai đều có phần cố tình né tránh đối phương, duy trì vẻ bình an vô sự tương tự bình thường. Thẩm Quân Hoài rất giỏi ẩn giấu tâm trạng cuồn cuộn phía dưới vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng Lộ Thanh Trần thì không, nếu buồn bã cậu sẽ khóc, sẽ trốn, sẽ mất ngôn ngữ.

Hệt như bây giờ, cậu nên đứng dậy, bước ra chào đón người yêu, nhưng cậu phát hiện ra mình không tài nào đứng lên nổi. Cậu cẩn thận cất bút vẽ đi, ưỡn thẳng lưng, lặng im chờ đợi thanh kiếm Damocles đang lơ lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết bao giờ nó mới bổ xuống.

Thẩm Quân Hoài mở cửa phòng vẽ, thứ đập vào mắt đầu tiên là mảng tường vi màu đỏ máu trên khung tranh, cảm giác ngạt thở ùa tới khiến anh khựng lại mất một khoảnh khắc. Cơn tức tối gắt gỏng tích lũy suốt mấy ngày thoáng lơi lỏng, anh miết xương lông mày mình, thoáng sợ hãi giây lát.

Ngay vừa nãy thôi, cảm giác cồn cào nôn nóng sôi sục gần như suýt làm anh mất kiểm soát.

Lộ Thanh Trần không cử động, nhìn theo anh ngồi xuống đối diện mình, tầm nhìn ngang bằng với mình, rồi lại chờ anh lên tiếng trước.

"Tôi muốn biết toàn bộ sự thật." Thẩm Quân Hoài vẫn thấy rất khó mở miệng, đặc biệt là khi anh nhìn vào gương mặt Lộ Thanh Trần, "Bất luận tốt hay xấu tôi đều muốn nghe chính em kể cho tôi." Anh ngừng vài giây, "Nếu em không kể, tôi tự điều tra cũng rất đơn giản."

Lộ Thanh Trần nhìn anh, ánh mắt thoáng mịt mờ.

Mãi thật lâu, "…Sau ấy thì sao ạ?" Lộ Thanh Trần hỏi.

Biết sự thật xong anh sẽ bỏ em mà đi ư? Sẽ lôi lại lý do cự tuyệt người yêu cũ ngoại tình xin quay lại ấy ra để dùng với em ư?

Lộ Thanh Trần bi ai nghĩ, cậu không muốn đi, cậu không thể tưởng tượng mình phải làm sao mới sống tiếp được trong một thế giới không có Thẩm Quân Hoài đây.

Thẩm Quân Hoài im lặng.

Anh chưa nghĩ đến "Sau ấy".

Nếu suy đoán của anh là thật, anh không thể nào chấp nhận một người yêu không chung thủy. Nhưng Lộ Thanh Trần… Phải giải quyết chuyện hai người họ ra sao chứ? Nghĩ đến đây, cơn nóng nảy vừa mới đè nén lại trào lên trong lòng anh: "Sau ấy? Liệu mối quan hệ của mình còn có về sau hay không thì phải xem mức độ hủy hoại của việc này, phải xem xem em đóng vai trò nào trong sự thật."

Lộ Thanh Trần nhìn Thẩm Quân Hoài, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cậu đều không có tiêu cự, như đang trông xuyên qua gương mặt đối phương về phía xa xăm.

Cậu cứ toàn lâm trận thối lui. Khi Thẩm Quân Hoài trở lại từ nước M 1 năm về trước, cậu nhào vào ôm đối phương thật chặt, muốn kể ra hết mọi sợ hãi tủi thân; lúc biết tin sẽ ghé cồn Giang Tâm, cứ nghĩ đến việc phải đi thuyền là cậu buồn nôn, cậu chẳng dám chắc mình có đứng vững bước được vào du thuyền mà không ọe ra tại chỗ không nữa, rồi lại nghĩ cũng không thể mãi mãi tránh xa đường thủy, cũng phải nói rõ nguyên do mình không đi thuyền được chứ.

Cậu cứ luôn kiếm đủ các loại cớ lấp li. ếm cho hành vi lâm trận thối lui của mình, sau cùng mọi cái cớ đều chỉ về kết cục đáng sợ nhất, giống hệt như lúc này đây. Ấy là nếu nói ra rồi, liệu hai người họ còn có sau ấy nữa không?

"Không có sau này nữa ạ?" Bỗng Lộ Thanh Trần cười cười rũ mắt, hỏi thêm một câu, chẳng biết cậu hỏi Thẩm Quân Hoài hay hỏi chính mình.

Thẩm Quân Hoài nặng nề nhìn cậu, đang định nói gì thêm thì lại thấy Lộ Thanh Trần thình lình đứng bật dậy xông ra, động tác của cậu gấp gáp quá, xô đổ cả cái ghế bên chân, hất văng nốt hộp màu cạnh đó.

Cậu bụm miệng, loạng choạng lao vào nhà vệ sinh gần nhất, còn chưa kịp đóng kín cửa đã lập tức ọc ụa nôn ra. Thực ra đã lâu lắm cậu chưa ăn gì, vì cậu không thấy đói, chỉ uống mỗi ít nước cho xong chuyện. Vậy nên kể cả lúc này có cồn cào mãnh liệt hơn nữa thì dạ dày cũng chả có gì để nôn, chỉ ọe ra một ít nước chua.

Thẩm Quân Hoài theo vào ngay, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, lấy nước để cậu súc miệng.

Chờ vật lộn xong, Thẩm Quân Hoài không còn ý định phải trò chuyện tiếp nữa, khí thế chèn ép kh. ủng bố lúc nãy cũng tan đi. Anh lặng lẽ gọi bữa tối với thuốc, theo dõi cậu ăn uống hết mới thôi.

Đêm khuya, hai người chia ra nằm ở hai phía chiếc giường lớn, ở giữa là khoảng trống đủ cho một người lớn. Nín nhịn hồi lâu, cuối cùng Lộ Thanh Trần gom góp dũng khí quay sang cầm lấy tay Thẩm Quân Hoài. Cậu mần mò mãi, rồi nắm lấy đầu ngón tay đối phương rất nhẹ, không dám dùng sức.

"…Em yêu anh lắm." Giọng Lộ Thanh Trần khản đặc, khẽ khàng đến nỗi gần như chỉ mình cậu nghe thấy. Phải, em yêu anh lắm, anh là chàng thơ của em, là ánh nắng, là không khí, là sương là mưa trong thế giới của em, là điều còn quý giá hơn cả màu sắc và sinh mạng em.

"Nên là, xin anh làm ơn… đừng rời xa em được không anh…"

Đêm khuya luôn khiến người ta trở nên mong manh vô tận, mới thúc giục cậu nói ra những lời khẩn cầu ấy, sự tủi nhục hèn mọn làm cậu không kìm được phải nâng tay che đi gương mặt mình, dù rằng giữa bóng tối cũng chẳng ai trông thấy.

Mãi lâu, một tiếng thở dài nhè nhẹ lướt qua bầu không khí: "Ngủ đi." Thẩm Quân Hoài nghiêng người sang phía cậu, nhấc cánh tay cậu đang che mặt ra, nương bóng trăng mảnh ngoài cửa sổ ngắm nhìn cậu, lặp lại lần nữa, "Ngủ đi, mai rồi nói sau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!