1 giờ sáng, Thẩm Quân Hoài khẽ khàng đóng cửa phòng ngủ lại, bước ra ban công châm điếu thuốc
Anh phải nán lại phòng thí nghiệm một lúc, đến muộn nửa tiếng đồng hồ.
Do nghĩ là Lộ Thanh Trần ở lại tiệc rượu thêm một lúc cũng không sao, có khi còn làm quen được bạn bè chung chí hướng sở thích nữa nên anh không quá vội. Trên đường lái xe đến trang trại anh cũng không hề trông thấy bóng người trốn trong bụi cỏ ngoài lề. Vào đến tận trang trại, gọi mãi đối phương chưa trả lời anh mới thoáng bất ngờ. Anh không định vào trong tìm nên gọi thẳng sang người phụ trách phía trang trại, bảo đối phương dẫn Lộ Thanh Trần ra ngoài giúp.
Song 5 phút sau lại nhận được đáp án "Cậu Lộ đã về trước rồi ạ".
Khách khứa ra về giữa buổi không phải chuyện gì lớn, bảo vệ chỉ phụ trách đảm bảo an toàn bên trong trang trại, vậy nên Thẩm Quân Hoài cũng không gặng hỏi được gì thêm. Anh tắt số điện thoại mãi không ai nghe máy đi, chuẩn bị xoay người lên xe thì thấy một cậu bảo vệ thở hồng hộc chạy từ cổng chính ra: "Anh gì ơi anh chờ tí đã, có phải anh đang tìm người không thế ạ?"
Bảo vệ kể là tầm nửa tiếng trước có một khách nam ra về mà không đi xe, cũng không thấy xe đến đón, tình huống này rất hiếm gặp, xét cho cùng mọi người đến đây ít khi có ai ra về lếch thếch như vậy nên bảo vệ ấn tượng rõ nét.
Bảo vệ nói, trông trạng thái cậu ấy có vẻ tệ lắm.
Thẩm Quân Hoài nhanh chóng tính toán chiều dài đoạn đường xuống núi và tốc độ của Lộ Thanh Trần, trong vòng nửa tiếng cậu chưa thể chạy tới tận chân núi được, mà lúc lên núi anh cũng chẳng trông thấy bóng ai trên đường, vậy rất có khả năng Lộ Thanh Trần trốn vào vệ đường, hơn nữa "Trạng thái có vẻ rất tệ".
Anh đè giữ phần đầu mày đang giần giật không ngừng lại, hạ tốc độ xe xuống thật chậm rồi mở toang cửa sổ hai bên ra, mò tìm từng xó xỉnh một ven đường.
Cuối cùng cũng tìm thấy đối phương trong một bụi cỏ cao quá nửa người.
Cậu đang ngồi, hai tay ôm đầu gối, mặt thì vùi vào hai cánh tay, áo sơ mi màu trắng phong phanh. Cảm nhận thấy có ánh sáng mạnh, cậu mới chậm chạp nâng đầu lên, mặt mũi mịt mờ hoang mang. Lúc Thẩm Quân Hoài chạy lại bế cậu là cậu đã không đứng nổi nữa. Dọc đường về bất kể Thẩm Quân Hoài có hỏi gì cậu cậu cũng như thể chẳng nghe thấy.
Trong khi tắm rửa giúp cậu Thẩm Quân Hoài tranh thủ kiểm tra tỉ mỉ một lượt, không thấy người cậu có vết thương nào ở ngoài, vậy thì khả năng bị tấn công ở tiệc rượu không lớn. Thẩm Quân Hoài vừa mới thở phào được một hơi thì ngay sau đó đã lại phát hiện ra Lộ Thanh Trần không nói được nữa.
Chỉ chốc lát điếu thuốc đã cháy rụi, anh châm tiếp điếu thứ hai.
Tắm rửa xong xuôi, Lộ Thanh Trần hồi phục tinh thần phần nào, nhưng cậu lại kháng cự quyết liệt yêu cầu đến bệnh viện khám của Thẩm Quân Hoài. Cậu nhất định đòi tự mặc quần áo ngủ, tự tìm thuốc ngủ, thường ngày lúc nào mất ngủ cậu sẽ uống một viên, thế nên bây giờ uống thêm viên nữa trong tình huống này cũng không có gì lạ cả.
Rồi cậu nằm xuống ngủ.
Suốt cả quá trình cậu không nói một câu, tất cả các động tác đều rề rà cứng ngắc như ông cụ đã 60 70 tuổi.
2 giờ sáng, ở nước M cách nhau 12 tiếng thì đang đúng tầm giờ ăn trưa.
Lúc nhận được cuộc gọi của Thẩm Quân Hoài là Chester vừa mới tiễn nốt bệnh nhân cuối ra về. Nghe Thẩm Quân Hoài mô tả xong ông trầm mặc mất một lúc, đáp lời:
"Tình hình vậy thì chắc là chứng mất ngôn ngữ, ngoài nguyên nhân về si. nh l. ý ra thì việc gặp phải tổn thương quá lớn, trầm cảm nghiêm trọng hoặc nôn nóng đều có thể gây ra bệnh này."
"Bao lâu mới khỏi được?"
"Chứng mất ngôn ngữ ngắn hạn do nguyên nhân tâm lý gây ra thì chắc sẽ hồi phục nhanh thôi. Cố gắng tránh kí. ch th. ích bệnh nhân, giúp cậu ấy giữ tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái." Chester dặn bắt buộc phải đi khám lại bác sĩ chuyên ngành, nếu triệu chứng nghiêm trọng quá thì cần cân nhắc tham gia trị liệu tâm lý kết hợp với kiểm soát bằng thuốc.
Trước khi cúp máy, Chester nhắc nhở Thẩm Quân Hoài, bất kể giai đoạn sau có điều trị bằng cách nào thì việc tìm ra được ổ bệnh mới là điều mấu chốt nhất.
Lộ Thanh Trần tỉnh giấc giữa mảng trắng mênh mang không mộng mị.
Tiệc rượu nhốn nháo, tác phẩm đấu giá, Triển Nhạc mặt mũi tươi cười, kí ức về buổi tối qua như từng khung ảnh nối nhau ùa lên lướt vùn vụt ngang đại não. Cậu duỗi tay bấm huyệt thái dương thật mạnh, ngơ ngẩn mấy phút mới nhận ra mình đang nằm trên giường lớn ở nhà.
Tối qua mình về kiểu gì thế?
Đột nhiên gương mặt Trần Từ Hành đập thẳng vào mặt không khác gì sét đánh, đầu óc ù vang, cậu vội ngồi bật dậy.
Đúng rồi, tối qua cậu gặp phải Trần Từ Hành.
Sau đó cậu nhớ là mình cứ cắm đầu chạy, trốn vào một chỗ nào đó, mãi đến khi… đến khi chờ được Thẩm Quân Hoài tới.
Quân Hoài?
Trái tim cậu lại trĩu xuống, tiếng ù trong tai càng nặng thêm. Nếu Quân Hoài hỏi thì cậu biết giải thích kiểu gì bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!