Chương 39: Ngoại truyện 3: Thư

"Thưa giáo sư, em vẫn còn một vấn đề muốn nói ạ."

Cậu con trai đằng sau chạy vội mấy bước theo thật sát, bắt kịp Thẩm Quân Hoài.

"Thầy không thể bảo hướng tư duy của em là sai được ạ, em chỉ bị mỗi cái cách trình bày không đúng lắm thôi mà. Giống việc sự sống trên trái đất dựa trên carbon thì đâu có nghĩa ngoài vũ trụ sẽ không có sự sống dựa trên silicon ạ, thế giới lượng tử cũng có thể là vũ trụ song song mà…"

Cậu con trai vẫn đang thao thao bất tuyệt dở những thứ viển vông, gương mặt trẻ trung hùng hổ đỏ bừng bừng vì nói, đáy mắt lấp lánh như sao vụn. Có một khoảnh khắc khuôn mặt ấy bỗng chồng lên một gương mặt khác, khơi dậy sóng gió tận sâu trong hồi ức xa xôi.

"Em vẽ trời sao nè, anh trông, hoa mắt hơn cả Van Gogh đúng không? Hahaha…"

"Anh đã bao giờ yêu đương với sinh viên chưa? Có phải mấy trường cao đẳng nước ngoài không kiêng kị vụ này không hả!"

"Quân Hoài, em không cố ý đâu…"

"Quân Hoài, anh đừng bỏ em đi được không…"

Tất thảy mọi tiếng vọng ngưng đọng hóa thành bóng lưng rời đi sau cùng của người ấy, người không để lại cho anh dù chỉ một câu, ăn mặc bình thường giản dị, chẳng mang xu nào dính túi, biến mất hoàn toàn giữa màn đêm vô tận.

"Giáo sư! Giáo sư!"

Cậu con trai trông người đang ngẩn ngơ trước mắt, gương mặt thường ngày hiếm khi nói cười giờ thấp thoáng nỗi bi thương vô vọng, nhìn cậu ta đăm đăm, mà hình như cũng chẳng phải là nhìn cậu ta. Cậu ta sửng sốt, gọi liền hai tiếng mới thấy Thẩm Quân Hoài hoàn hồn.

"Tôi nhớ cậu." Thẩm Quân Hoài mở miệng đầy nặng nề, "Cậu là bạn cùng lớp Tô Tô."

Cậu con trai cực kì ngạc nhiên, bỗng tung tăng hớn hở hẳn lên: "Giáo sư, em vui quá đi mất, hóa ra thầy vẫn nhớ em, em tưởng là chắc chắn thầy quên rồi cơ."

Năm ngoái họ từng gặp ở party tiệc nướng trong vườn hoa nhà Tô Trường Tiện.

Tô Trường Tiện mở tiệc ở nhà mời bạn bè mình lẫn bạn học thân thiết của con gái để chúc mừng con gái nhận được offer từ Đại học H, trong số đó có cả cậu con trai cũng được offer vào Đại học H này.

Thẩm Quân Hoài quay về chỗ ở, đúng lúc Tô Tô bưng bát sủi cảo tôm to đùng ra.

"Bác, cháu kết hợp tận 4 công thức, tất cả nguyên liệu đều căn chuẩn trọng lượng từng gram một luôn, lần này chắc không tệ lắm đâu, bác nếm thử xem đã đúng vị bác thích chưa ạ?" Tô Tô là một cô bé mặt tròn xoe, ngoài đời gọi Thẩm Quân Hoài là "bác". Cô bé là con gái lớn của Tô Trường Tiện, con gái nối nghiệp bố, thông minh xuất sắc, thích nghiên cứu, hiện cô bé đang làm đề tài với Thẩm Quân Hoài hướng dẫn.

Thẩm Quân Hoài múc một miếng cho vào miệng nhai từ tốn, hơi mặn nhưng vẫn khá ổn.

Hôm nay đầu óc anh cứ để đi đâu, anh chỉ bình luận qua quít một câu "Được đấy" rồi xoay người đi lên gác.

"Từ từ bác ơi ——" Tô Tô lại gọi, "hôm nay cháu dọn lại hòm thư, bác xem xem có cái nào cần giữ không ạ? Nếu không có gì cần thì cháu vứt hết nhé."

Thẩm Quân Hoài dừng bước chân, ngoái đầu trông thấy đống đồ lộn xộn ngổn ngang đang để trên bàn ăn thế là lại chậm chạp quay lại, giở chỗ giấy tờ ra xem. Tờ rơi, tạp chí, thiệp mừng sinh viên nhét vào, đủ các loại thứ lặt vặt. Hàng tuần Tô Tô đều sẽ kiểm tra hòm thư một lần, thông thường toàn các thứ bỏ đi, nhưng Tô Tô vẫn sẽ để Thẩm Quân Hoài dượt lại một lượt, tránh vứt nhầm tài liệu gì quan trọng.

"Cứ vứt hết ——" Đang nói dở câu quen thuộc theo lệ thì bỗng dưng Thẩm Quân Hoài khựng lại, anh tìm thấy một bức thư nằm phía dưới cùng chồng giấy.

Tô Tô bước sang, miệng còn đang nhai sủi cảo tôm, nói cũng nhồm nhoàm: "Vứt hết ạ?"

Mãi một hồi lâu không thấy Thẩm Quân Hoài đáp lời, cô bé mới ngẩng đầu lên xem rồi chợt sững sờ.

—— Thẩm Quân Hoài bấu thật chặt vào một góc bức thư, tay cứ run lên bần bật, nét mặt vẫn khá bình thường nhưng Tô Tô lại cứ cảm giác bác Thẩm cao ngạo lạnh lùng xưa nay trông như sắp khóc đến nơi rồi. Tầm mắt cô bé liếc xuống bức thư Thẩm Quân Hoài đang siết trong tay, dạng phong bì màu trắng rất phổ biến, bên ngoài chỉ viết 4 chữ thanh tú: Gửi Thẩm Quân Hoài.

Thời đại này rồi mà vẫn có người viết thư tay ư? Tô Tô khá ngạc nhiên, nhưng phản ứng của Thẩm Quân Hoài mới khiến cô bé thảng thốt hơn cả, cô bé cực kì thông minh, vậy nên lúc Thẩm Quân Hoài cầm lá thư đi lên gác cô bé cũng không chạy theo hỏi. Hình như ở bậc cuối cùng Thẩm Quân Hoài còn không đứng vững mà vấp chân một cái, câu "Cẩn thận" của Tô Tô cũng bị nuốt nốt vào bụng.

Quân Hoài:

Thấy chữ như gặp người.

Chẳng biết liệu có quấy rầy anh, chẳng biết liệu anh có còn nhớ em không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!