Chương 38: Ngoại truyện 2: Lưu Quang

"Triển lãm đông tây định kì Bảo tàng Louvre" là dịp tụ hội lớn mỗi năm một lần của giới nghệ thuật, trưng bày các tác phẩm tiêu biểu của loạt nghệ sĩ hàng đầu từ các quốc gia, vé vào cửa vô cùng khan hiếm quý giá.

Đây không phải lần đầu Triển Nhạc tham gia, song năm nay không có tác phẩm dự triển lãm, chỉ có mấy hôm xã giao khách khứa bắt buộc nên lịch trình của anh ta cũng nhẹ nhàng vừa phải, được tranh thủ thời gian trống để lượn lờ quanh khu triển lãm, ngắm nghía tận hưởng những tinh hoa nghệ thuật.

Anh ta dừng chân ở góc rẽ, phía trước là một bức tranh sơn dầu khổng lồ đem lại ấn tượng thị giác cực mạnh, sóng biển cuồn cuộn, đá ngầm lởm chởm, song bông hồng đỏ thắm như máu lại bung nở ngay trên mỏm núi cheo leo. Sức sống bừng lên mãnh liệt giằng co với thế giới tăm tối mênh mông vô tận tạo thành lực căng dữ dội, cảm giác có thể cuốn cả người xem vào vũ trụ trong tranh.

Triển Nhạc kinh ngạc nán lại cảm thán hồi lâu, lúc nghiêng đầu trông thấy tên tác giả thì ngẩn ra.

"Anh thích không?" Giọng hỏi han ấm áp hòa nhã vang lên chếch chếch đằng sau.

Triển Nhạc ngoái lại, nhìn thấy Lộ Thanh Trần.

Mấy năm rồi mới gặp, tướng mạo đối phương không thay đổi mấy nhưng phong thái lại thanh tao chững chạc hẳn. Nụ cười trên mặt cậu rất dịu dàng, toát ra niềm vui gặp lại bạn cũ, nội tâm chân thành thật thà, bề ngoài cũng không cần giấu giếm, vẫn chẳng vướng bận trần thế y hệt ngày nào.

"Lâu lắm không gặp." Triển Nhạc gật đầu, nghiêm túc nhấn mạnh: "Tác phẩm mới của cậu tuyệt vời lắm, tôi rất thích."

Bạn cũ tái ngộ, rồi còn có quá nhiều chủ đề chung, hai người bèn tìm quán cà phê gần đó ngồi xuống trò chuyện.

"Tôi vẫn theo dõi các tác phẩm của cậu những năm gần đây, trong nước đã hiếm ai có hi vọng bắt kịp cậu rồi." Triển Nhạc cười nói nửa đùa nửa thật. Về cơ bản thì sau khi kết hôn Lộ Thanh Trần định cư lâu dài ở nước M luôn, cậu kết thúc thỏa thuận đại diện với Hàn Tinh ngay trong năm đó, cũng không còn lộ mặt trong nước nữa. Thỉnh thoảng Triển Nhạc vẫn gọi điện cho cậu, dẫu sao vẫn cùng một cộng đồng, đôi khi sẽ gặp nhiều việc liên quan đến thị trường quốc tế hay cảm hứng sáng tác cần trao đổi qua lại. Về sau anh ta nghe tin Lộ Thanh Trần mở một phòng triển lãm tranh ở nước M, đi vào vận hành chưa tới 2 năm đã trở thành phòng tranh tư nhân được quan tâm nhất tại khu vực với lượng khách thăm quan ước tính gần 1 triệu lượt mỗi năm.

"Đừng trêu tôi vậy chứ." Lộ Thanh Trần hơi xấu hổ, cậu cứ cười lên là con ngươi lấp lánh sống động, làm đối phương phải ngã vào đôi mắt ấy.

Triển Nhạc ngẩn ra mất một giây, bỗng nhớ đến thanh niên anh ta từng kéo về khỏi vách Cụt Tay năm xưa, thiên thần gãy cánh đó nay đã giang rộng đôi cánh lần nữa, thực sự khiến người ta chỉ muốn sa lầy mê mẩn.

Nhắc đến phòng tranh tư nhân của Lộ Thanh Trần, chủ đề trò chuyện của cả hai lại càng phong phú không ngớt.

Phòng tranh có tên tiếng Trung là Lưu Quang, chính là phòng triển lãm ban đầu Thẩm Quân Hoài mua để tặng cậu. Sau khi tiếp quản, Lộ Thanh Trần lựa chọn trưng bày chủ yếu tác phẩm đến từ các nghệ sĩ trẻ vô danh ở nhiều quốc gia, không ít người từng vụt sáng thành danh nhờ gửi tranh tại đây.

"Anh mà xong việc bên này rồi thì có thể ghé Lưu Quang xem thử." Lộ Thanh Trần mời, "Cũng lâu lắm tôi chưa được tiếp đón bạn bè trong nước."

"Đi chứ." Thực ra Triển Nhạc cũng muốn được đến Lưu Quang chứng kiến học hỏi một lần, mỗi tội bao lâu nay vẫn chưa có dịp, lần này mà đi cùng Lộ Thanh Trần về thì bay khoảng 5 6 tiếng là đến nơi, chính ra lại rất ổn.

Triển Nhạc: "Thế là chốt rồi đấy nhé, tôi mua vé máy bay ngay đây, đi cùng cậu luôn."

Lộ Thanh Trần đáp được, rồi gửi thông tin vé của mình cho Triển Nhạc để anh ta chọn bay cùng chuyến.

Cả hai xúm vào mua vé máy bay, cảm giác xa cách khi nãy mới gặp lại đã bay biến sạch bong, càng tán gẫu càng hứng thú say sưa, Triển Nhạc kể cho cậu vài chuyện hay ho của giới nghệ thuật trong nước mấy năm nay, Lộ Thanh Trần nghe cũng cười phá ra đầy thoải mái.

Cười mãi một hồi xong tự dưng điện thoại của Lộ Thanh Trần kêu vang. Cậu ấn nhận cuộc gọi, tiếng cười hãy còn chưa dứt.

Đầu kia điện thoại hỏi: "Làm gì đó mà vui thế?"

Lộ Thanh Trần: "Hahaha, có gì đâu, Triển Nhạc kể cái vụ này buồn cười quá."

Bên kia lặng thinh mất một giây, ngay sau đó hỏi dồn tận 4 câu: "Triển Nhạc? Cái tên giám đốc studio Hàn Tinh ấy hả? Đến đây làm gì? Giờ hai người đang ngồi với nhau đấy à?"

Lộ Thanh Trần: "Đúng rồi! Anh ý định về cùng bọn mình luôn, tranh thủ tạt sang Lưu Quang thăm thú."

Đầu kia điện thoại: "…Anh qua chỗ em ngay."

Lộ Thanh Trần nghi hoặc: "Anh họp hành xong xuôi rồi à? Sao bảo còn phải ăn trưa với khách hàng nữa cơ mà?" Rồi lại ân cần bảo: "Anh cứ làm việc của anh đã, trưa em đi ăn với Triển Nhạc cũng được."

Bên kia cúp máy luôn mất rồi.

Lộ Thanh Trần thắc mắc ngó điện thoại, xác nhận là cuộc gọi đã ngắt kết nối, tự dưng thấy cứ kì cục khó hiểu thế nào.

Triển Nhạc cười: "Anh Thẩm đấy à?"

Lộ Thanh Trần đáp: "Ừm, anh ấy bảo chốc sẽ ghé sang. Thế mình đi ăn trưa cùng luôn đi, tôi biết một hàng ở gần đây ngon lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!