Trước khi vào phòng mổ, Lộ Thanh Trần phát hiện ra cái tay nắm lấy tay mình đang run.
"Không phải lo đâu." Cậu chớp mắt mấy cái, cố gắng thả lỏng nở một nụ cười ngọt ngào tỏ ý trấn an.
Song nụ cười này còn khiến Thẩm Quân Hoài đau nhói thêm.
Anh thò tay vào túi áo lấy ra hai chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, đặt giữa lòng bàn tay mình. "Chờ em ra ngoài rồi phải đeo vào, sau này sẽ không tháo ra nữa." Thẩm Quân Hoài lấy chiếc trông cỡ có vẻ to hơn đeo vào ngón áp út tay trái mình, bảo: "Anh đeo trước," Rồi anh nắm chặt tay Lộ Thanh Trần, cúi người hôn lên trán cậu, nói: "xin lỗi em."
Lộ Thanh Trần hiểu những lời lộn xộn không đầu đuôi của Thẩm Quân Hoài, nhìn thấy cả đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe của người ấy phút giây mình được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mọi thứ qua rồi.
Thời gian không thể chữa lành được tất cả, nhưng tình yêu thì có.
Chờ tới lúc ra ngoài, cậu nghĩ, nhất định phải nói cho Thẩm Quân Hoài biết.
Tiến trình hồi phục sau mổ rất tích cực, tai trái im lìm đã lâu của Lộ Thanh Trần dần dà thu được âm thanh, bác sĩ bảo tương lai sẽ hồi phục hoàn toàn. Kể từ khi khôi phục thính giác cậu thấy đầu óc mình cũng dần tỉnh táo hơn hẳn, tâm trạng từ từ khá lên từng ngày. Có những hôm ngồi tắm nắng trong vườn mà chợt thấy đến cả không khí cũng ngọt ngào.
Bác sĩ Trần trước đó từng trị liệu tâm lý cho cậu ghé nhà lần nữa ngay sau ca phẫu thuật, mỗi tuần bác tới 2 lần, lần nào cũng chỉ trò chuyện là chính.
"Dạo này cậu thấy thế nào rồi?" Bác sĩ Trần ngồi trong phòng vẽ ba mặt ốp kính, quan sát một vòng xung quanh, Lộ Thanh Trần thì ngồi giữa chỗ giá vẽ và dụng cụ, mặc tạp dề vải thô dính đầy vệt màu, cả người sống động sáng chói. Ngón áp út tay trái cậu có một chiếc nhẫn trơn, nó nhảy nhót theo chuyển động của ngón tay cậu, lóe lên vệt sáng ngũ sắc loang loáng dưới ánh mặt trời.
"Cảm giác có sức hơn đợt trước." Giọng Lộ Thanh Trần rất nhẹ nhõm, cậu chỉ vào mấy bức tranh đã đóng khung đặt ở góc tường, trưng ra nét mặt có phần tinh nghịch đắc ý: "Chỗ này toàn em tự bê hết đấy bác sĩ ạ." Sau khi cậu xuất viện, Thẩm Quân Hoài lên kế hoạch chuyển phòng vẽ từ tầng 2 xuống phòng ngắm hoa ở tầng 1, góc này nhìn thẳng ra cây cối xum xuê ở khu vườn ngoài sân, đầy đủ ánh nắng, giúp tâm trạng tươi tắn theo.
Bác sĩ Trần hơn 40 tuổi rồi, trông biểu cảm cậu thế cũng phải phá ra cười.
Bóc lớp vỏ rời rạc vụn vỡ bên ngoài ra, đây mới là dáng hình vốn có của Lộ Thanh Trần.
Thời gian tham vấn kết thúc, lúc Thẩm Quân Hoài tiễn bác sĩ Trần ra cửa, ông mới cân nhắc bảo: "Cậu Thẩm, mong sau này cậu sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt. Nếu cậu ấy cứ tiếp tục duy trì được trạng thái này thì có lẽ tôi không cần phải ghé nữa đâu."
Thẩm Quân Hoài cẩn thận gật đầu cảm ơn: "Tôi nghĩ sau này mình sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa đâu ạ."
Cứ vậy, cả hai ung dung thảnh thơi hết 1 tháng trời, Thẩm Quân Hoài đã nhàn nhã quá lâu cuối cùng cũng bị ông cụ Thẩm gọi sang triệu hồi về nước M.
Bước xuống máy bay đã là nửa đêm, tài xế trong nhà lái xe tới đón, có cả A Hàn đi cùng.
Lần đầu tiên Lộ Thanh Trần theo Thẩm Quân Hoài về, tuy cách giải thích ngoài mặt là Thẩm Quân Hoài phải quay lại xử lý công việc, Lộ Thanh Trần chỉ đồng hành thôi, nhưng mục đích chính vẫn là do nhà họ Thẩm mong muốn gặp mặt.
Thẩm Quân Hoài đã phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, lần này quay về chủ yếu để lo liệu công việc, chỉ tiện đường qua gặp người nhà anh một thể nhưng Lộ Thanh Trần vẫn căng thẳng kinh khủng khiếp. "Nếu em thấy áp lực quá thì mình có thể ở lại chung cư của anh, bảo Thẩm Quân dẫn em đi chơi, không cần đến gặp mọi người đâu. Chờ anh xong việc cái là mình về ngay."
Thẩm Quân Hoài dỗ dành suốt dọc đường, nói cả đến nước này rồi mà vẫn không thể giúp gương mặt nhăn nhúm cả lại của Lộ Thanh Trần giãn được ra – nếu mình ương bướng chọn phương án Thẩm Quân Hoài nói thật thì bất lịch sự quá, nề nếp giáo dục của Lộ Thanh Trần không cho phép cậu làm thế.
Từ xưa đến nay cậu vẫn luôn đặt Thẩm Quân Hoài ở vị trí cực kì có sức nặng, còn bản thân mình thì ở nấc quá nhẹ.
Vậy nên bất luận Thẩm Quân Hoài cố trấn an ra sao cậu cũng không thể thả lỏng nổi.
Đặc biệt sau khi ngồi vào xe lên đường về thì tình hình càng nghiêm trọng thêm.
May có cả A Hàn trên xe.
Nhận được tín hiệu từ ánh nhìn Thẩm Quân Hoài, A Hàn lập tức nặn ra nụ cười hoàn toàn trái ngược với hình tượng cường tráng cứng rắn của anh ta: "Giờ này mọi người ở nhà đi ngủ hết rồi, cụ ông còn ngủ sớm nữa, chú Thẩm với phu nhân cũng không hay ở lại đây, tầm này chỉ mỗi thiếu gia bé còn thức thôi, bảo là muốn chờ hai người về xong mới ngủ."
Lộ Thanh Trần ngẫm nghĩ một hổi mới hiểu ra chú Thẩm và phu nhân mà A Hàn nói là bố mẹ Thẩm Quân Hoài, thiếu gia bé thì là Thẩm Quân.
"Hôm nay về ngủ cho ngon, sáng mai bảo Thẩm Quân dẫn em tới công viên giải trí chơi, chờ xong việc trưa anh đi ăn với em, chiều lại ghé Bảo tàng Mỹ thuật Quốc gia, xong đến bữa tối thì gặp ông nội với bố mẹ anh một lát, ăn tối xong mình về chung cư là được." Thẩm Quân Hoài sắp xếp tỉ mỉ kĩ lưỡng từng thời điểm trong ngày, cân nhắc chu đáo mọi chi tiết nhỏ nhất.
Lộ Thanh Trần nghiêm túc đánh giá, thấy hình như lịch trình thế này không vấn đề gì cả, có lẽ nhà họ Thẩm cũng không xem trọng cậu mấy đâu, mình căng thẳng vớ vẩn chắc là hơi ảo tưởng thừa thãi rồi đấy.
Cậu biết công việc của Thẩm Quân Hoài rất bận rộn, thấy mình không nên khiến đối phương lo lắng thêm nữa, A Hàn ngồi ở ghế phó lái còn góp lời kể mấy chuyện hay ho của Thẩm Quân trong năm vừa rồi, thế là cậu cũng từ từ thả lỏng theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!