Chương 31: Bỏ tất thảy ngày xưa đổi lấy em

Thẩm Quân Hoài ở lại Khải Trí luôn.

Trông cái nhân vật kh. ủng bố này mà hiệu trưởng Thái áp lực ghê gớm. Kí túc xá của trường đã chật chội sẵn, giờ đành phải thu vén khẩn cấp ra thêm một phòng kho be bé, đặt thêm hai chiếc giường đơn sơ sài cho người ta ở. Trước đó Lộ Thanh Trần ngủ ở phòng trực bảo vệ, hiệu trưởng Thái viện lý do bất tiện ẩy nốt cả cậu sang phòng kho này.

Lộ Thanh Trần không muốn gây thêm rắc rối cho hiệu trưởng Thái, đành phải phục tùng lệnh điều động.

Phương diện ăn ở tại trường đều cực kì thiếu thốn, ban đầu tưởng Thẩm Quân Hoài sẽ chỉ nấn ná mấy hôm rồi đi thôi, nào ngờ người này còn đảm nhận thêm cả vai trò giáo viên đứng lớp đàng hoàng hẳn hoi, lúc rảnh anh cũng sang phụ chú Lực thím Lực các việc vặt, trông rõ ràng có ý định cư lâu dài.

Lộ Thanh Trần không cố gắng tránh mặt Thẩm Quân Hoài bằng được nữa, song cực kì kiệm lời. Vốn dĩ cậu đã ít nói sẵn, giờ thì gần như cả ngày chả nói mấy câu. Tối cậu sẽ hỗ trợ chú thím Lực làm lụng mãi đến khuya mới nghỉ, tắm rửa xong xuôi quay về phòng đã mệt tới mức ngả đầu ngủ ngay. Thẩm Quân Hoài hay ngồi dưới đèn lặng lẽ nhìn cậu, cậu đành vùi đầu vào chăn vờ như không trông thấy.

Cậu biết có những khi trằn trọc mất ngủ Thẩm Quân Hoài sẽ ngồi bên giường cậu cả đêm, cậu không nói năng không tỏ thái độ gì Thẩm Quân Hoài cũng không dồn ép cậu, anh chỉ bảo: "Em đừng khó xử, cứ làm những việc em thích là được."

"Hồi trước toàn là em nhân nhượng anh, sau này đổi thành anh nhường nhịn em." Ánh sao vắng lặng, côn trùng ếch nhái râm ran, giấc mộng đêm hè nơi núi sâu đã trôi dần về hồi kết, Thẩm Quân Hoài siết nhẹ tay cậu, trông người đang say ngủ mà lẩm nhẩm thầm thì, giọng nói mang sự vững vàng kiên định khi mọi biến cố đã lắng.

Lộ Thanh Trần vẫn cứ vùi đầu trong chăn, đáy lòng chua xót khôn kể.

Ngay giây tiếp theo có đôi tay vén một góc chăn ra, di chuyển đầu cậu nhích lên trên, tiếng cười khẽ vang lên ở đỉnh đầu: "Được rồi, ngủ thôi." Đôi tay ấy mang theo nhiệt độ ấm nóng khẽ khàng lướt qua gò má cậu, vuốt lại mấy sợi tóc bị vểnh cho cậu.

Giữa ấm áp mơ màng, cậu thiếp đi thật ngon.

Hôm sau là cuối tuần, Lộ Thanh Trần thức giấc trong tiếng lao xao nhốn nháo.

Giường bên cạnh không có người, chỉ thấy chiếc laptop vứt chỏng chơ, có vẻ buổi tối Thẩm Quân Hoài làm việc đến tận khuya. Cậu kéo rèm cửa sổ, bọn trẻ đang túm tụm quanh một đống đồ đạc chồng chất ngoài sân, hớn hở bàn tán, Thẩm Quân Hoài thì bị bao vây chính giữa, kiên nhẫn nói gì đó với nhóm học sinh. Hai chiếc xe tải nhỏ đỗ ở cổng trường, có người đang vận chuyển hàng tá túi lớn túi nhỏ vào trong.

Chú thím Lực thì luôn tay luôn chân chuẩn bị bữa sáng ở phòng bếp nơi góc sân, mùi thơm phức từ nồi cháo ùa về khoang mũi, hiệu trưởng Thái và hai giáo viên cũng đang đứng ở cửa chỉ huy bê vác thùng hộp.

Lộ Thanh Trần đứng trên bậc thềm, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ hơi lơ ngơ.

"Thanh Trần, lại đây." Thẩm Quân Hoài ngoái đầu vẫy tay với cậu.

"Thầy Lộ, thầy Lộ, hôm nay mình có nhiều đồ chơi đồ ăn quá ạ!" Mấy bé con chạy lạch bạch tới gần kéo lấy tay cậu lượn vòng khắp sân, đắc ý khoe khoang, chút xíu niềm vui nhỏ nhoi đã đủ khiến các em thỏa thích cười nói. Tâm trạng mừng rỡ của các bé lan sang Lộ Thanh Trần, cậu cũng bất giác tươi tỉnh theo. Ánh nắng sớm mai dịu dàng lạ thường rọi lên gương mặt cậu, óng ánh chảy trôi, hệt như cuộn tranh sơn dầu đang trải dần ra trên đồng cỏ xanh ngát.

Bỗng Thẩm Quân Hoài cũng ngây ngẩn.

Anh đã không nhớ lần trước Lộ Thanh Trần cười thế này là từ khi nào nữa.

Lộ Thanh Trần đứng giữa đám trẻ, cảm giác tâm trí cũng chẳng trưởng thành hơn các bé là bao. Mấy đứa nhóc phấn chấn hồ hởi níu lấy dắt cậu cùng nhau khui thùng, đủ các thể loại văn phòng phẩm, máy tính, quần áo, đồ ăn vặt vô cùng đa dạng bày chồng chất như núi, nhộn nhịp đâu khác gì Tết về.

Thẩm Quân Hoài bê một cái thùng to hình dáng thuôn dài bước tới: "Thanh Trần, cái này là cho em."

Anh cầm lấy con dao rọc giấy, thành thạo mở chiếc thùng đóng gói kĩ lưỡng ra, hộp đàn guitar màu đen đập vào mắt, chất cực kì xịn, logo mà mọi người học nhạc đều quen thuộc nằm ở vị trí nổi bật nhất, khoe ra vẻ đắt đỏ của nó. Rồi anh nâng chiếc đàn lên, cẩn thận đưa tới trước mặt Lộ Thanh Trần: "Xẩu hổ thật đấy, thế mà ngày xưa lại không biết em chơi được guitar, còn đàn hay thế nữa."

Ngày xưa anh hiếm khi để tâm tới buồn vui mừng giận của người đằng sau mình, cũng chẳng rõ sở thích hứng thú của đối phương. Những gì anh biết về người yêu chẳng hơn những thông tin HR công ty nắm được qua lí lịch nhân viên là mấy, quanh đi quẩn lại toàn những thứ khuôn mẫu như họ tên tuổi tác, hoàn cảnh gia đình, học vấn nghề nghiệp.

Thẩm Quân Hoài từng cho rằng Lộ Thanh Trần đơn giản tới mức nhìn qua là thấu, tự tin tưởng mình đã nắm được tất cả ở cậu, song lại quên mất rằng trải nghiệm có thể khiến con người ta trở nên phức tạp, thờ ơ đủ bắt họ phải bất mãn, lơ là sẽ đẩy họ vào nỗi tuyệt vọng.

Anh tự biết sự cẩn trọng e dè của mình bây giờ chẳng đền bù được gì, sẽ chỉ khiến người trước mắt càng thêm lúng túng.

Nhưng không làm không được. Anh muốn bù đắp lại mọi thiếu sót trước kia.

"Em có thể dạy bọn trẻ hát." Anh cố gắng hết sức để thể hiện sao cho tự nhiên, song vẻ ăn năn trong mắt lại chẳng lấp li. ếm được hết.

Lộ Thanh Trần trông các em nhỏ hò nhau xúm vào, những nụ cười ngây thơ hồn nhiên ríu rít quanh cậu, những tiếng cười đùa hô hào om sòm đòi cậu đàn hát cho nghe. Cậu áp bớt những trầm bổng trong lòng lại, thử vài nốt, rồi giai điệu êm ái cùng giọng hát trong trẻo vang lên, chân thực gấp trăm lần khung cảnh Thẩm Quân Hoài đã xem trong clip ấy.

Một ngày một tháng một năm nào đó

Như gương mặt vụn vỡ

Khó lòng cất lên lời tạm biệt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!