Chương 30: Về nhà với anh được không?

Sân bay Patton ở nước M, thời gian tại đây đang là 7 giờ.

Thẩm Quân Hoài bước xuống máy bay sau chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, một tay cầm lấy chiếc cặp trợ lý đưa, một tay móc điện thoại ra. Vừa mới tắt chế độ máy bay đi là thông báo đã dồn dập vang tiếng ting ting ting. Anh tưởng lại là tin nhắn bố gửi đến giục, bóp ấn đường một cái, kìm nén bớt phiền não trong lòng rồi giở màn hình chi chít đỏ lè ra.

Cực kì nhiều thông tin, có bất mãn thúc giục từ bố, có Tô Trường Tiện hỏi thăm hạ cánh chưa, có báo cáo tiến triển mới nhất của hạng mục do cấp dưới gửi, còn cả một tin của Hạ Khả, là sinh viên từng làm trợ lý của anh ở trường Tổng hợp mà đã lâu lắm chưa liên lạc gì. Anh trả lời chọn lọc vài người, thoáng do dự một giây trước cái tên Hạ Khả, rồi cũng ấn mở.

Ấy là một đoạn clip, người trong clip ôm đàn guitar hát một bài hát tiếng Anh.

Thẩm Quân Hoài đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, duy trì tư thế nhìn vào điện thoại.

Sảnh sân bay buổi sáng rất ồn, có đoàn đi tour đang nhốn nháo tập hợp lấy hành lý quanh đó, có tiếng khóc quấy rầm rĩ của trẻ con, có đội lao công lái xe điện quét dọn lượt đầu tiên trong ngày hôm nay. Những âm thanh ấy lơ lửng giữa không trung rồi dần dà trôi xa, từ từ tắt tiếng như bị bọc mất một tầng xốp cách âm, sau cùng biến thành bộ phim câm trắng đen đang ngưng đọng.

Bản thân Thẩm Quân Hoài là nhân vật độc nhất trong toàn bộ cảnh phim, anh nghe thấy tiếng tim mình đập vang dội lên tựa trống đánh, mắt anh cay xè, anh ra sức nhìn đăm đăm vào gương mặt trong đoạn clip mà chẳng dám chớp, sợ rằng chỉ nhắm mắt một lần thôi là nó sẽ lại biến thành ảo giác, rằng chỉ nhắm mắt một lần thôi người ấy sẽ lại biến mất, không bao giờ tìm về được nữa.

Ngay sau đoạn clip Hạ Khả nhắn thêm một câu: Giáo sư, tìm thấy địa chỉ ID tài khoản này rồi ạ, chủ tài khoản tên là Trương Dương. Phía dưới đính kèm một số điện thoại.

Trợ lý đứng bên cạnh chờ mãi thật lâu mới phát hiện ra Thẩm Quân Hoài có vẻ khác thường.

Trợ lý chần chừ bước lại gần, rón rén gọi một tiếng giáo sư ơi.

Thẩm Quân Hoài ngơ ngẩn ngẩng đầu, biểu cảm trên mặt anh khiến trợ lý phải sững sờ, anh nhanh chóng nhìn lướt một lượt xung quanh như thể muốn xác định lại xem mình đang ở nơi đâu, sau đấy ánh mắt mới nhìn sang đến người trợ lý.

"Đặt vé sớm nhất, ngay bây giờ!" Giọng anh rất hấp tấp, lồng ng. ực phập phồng mãnh liệt, mắt đỏ quạch vì kích động quá độ.

"Mau lên, đặt vé sớm nhất, quay lại ngay lập tức." Anh tiến lên chộp lấy bả vai trợ lý, mạnh đến mức trợ lý không nhịn được xuýt xoa kêu đau. Trước giờ trợ lý này phụ trách các mảng sự vụ bên nước M nên không biết nhiều về lịch trình hay tình huống của Thẩm Quân Hoài ở trong nước 2 năm nay, cũng chưa từng chứng kiến anh rối rắm hốt hoảng thế này, đúng, rất hốt hoảng.

"Đi, đi đâu ạ?" Bộ dạng anh làm trợ lý cũng giật mình.

"Đi thành phố L." Thẩm Quân Hoài nói.

Thành phố L không có sân bay, cách nhanh nhất là bay từ Patton đến một tỉnh lân cận rồi đi tàu sang thành phố L, tàu chạy mất 3 tiếng đồng hồ, ô tô thì 4 tiếng rưỡi.

Chuyến bay gần nhất là 4 giờ chiều cùng ngày. Thẩm Quân Hoài ngồi đợi ngay trong phòng VIP, không chịu rời khỏi sân bay một bước nào.

Trong lúc chờ, điện thoại từ bố lẫn đối tác làm ăn liên tục gọi đến nhưng anh ngắt luôn. Đồng thời anh cũng gọi điện không ngừng nghỉ, mãi tới khi xác nhận được là Tô Trường Tiện đã dẫn thêm người bắt đầu lái xe lên đường đến thành phố L anh mới tạm yên.

Quãng thời gian còn lại thì anh cứ ngồi dí mắt mãi vào đoạn clip ấy.

Những ngày tháng tìm kiếm hệt con dao cùn cứa rồi xẻ dai dẳng trong tim, phải trải qua quá nhiều hi vọng lẫn thất vọng hết lần này sang lần khác. Giờ đây cuối cùng con dao cùn ấy đã chịu ngưng, giấu lưỡi dao đi, chỉ để mỗi đoạn chuôi dao đang chậm rãi dẫn anh đến lối sáng, và cũng là đường sống:

Em ấy còn sống.

Lộ Thanh Trần vẫn còn sống.

Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc gặp được đoạn clip này buổi sáng, trong 2 tiếng đó anh đã đặt vé máy bay quay về, liên lạc với bạn bè trong nước, bố trí xong xuôi phương án tim kiếm, các thao tác logic chặt chẽ, tâm trạng tỉnh táo điềm tĩnh, trông có vẻ khôi phục y hệt ngày xưa. Nhưng chỉ bản thân anh biết hiện giờ nội tâm mình đang nhộn nhạo lửa cháy.

Lúc gọi điện cho Tô Trường Tiện anh không cần chú ý kiểm soát cảm xúc, cứ thấp giọng gầm gừ lặp lại: "Em ấy vẫn còn sống, vẫn còn sống." Chất chứa niềm vui sướng vì sống sót trong gang tấc, sự mừng rỡ phát điên nhờ mất mà có lại, đồng thời chồng chéo cả với nỗi bất an dồn dập, lo sợ lần này mình vẫn cứ đến muộn một bước, sợ em ấy vẫn cứ nghĩ quẩn. Bây giờ anh chỉ biết khao khát sao cho mình có thể nhanh lên, nhanh lên thêm bước nữa, tìm ra Lộ Thanh Trần trước khi cậu biến mất lần thứ hai, ôm cậu vào lòng không bao giờ thả tay ra.

Anh cồn cào sao mình không thể bước một bước tới ngay thành phố L, tới ngay trước mặt người ấy.

Vẫn còn 6 tiếng nữa máy bay mới cất cánh.

Anh mò vào mở đoạn clip xem đi xem lại không biết mệt mỏi, dõi theo biểu cảm Lộ Thanh Trần ca hát êm ái thật sát sao, muốn hòa gương mặt này vào thành một phần trái tim mình. Người trong clip gầy tong teo, tóc cũng dài, trông có vẻ hơi suy dinh dưỡng, vẫn cứ là bộ quần áo như hôm cậu rời nhà đi, nhưng may là hình như không bị thương tích gì. Cậu chậm rãi hát một bài hát tiếng Anh, là bài "My December" rất cũ của Linkin Park, đây là ban nhạc Lộ Thanh Trần thích nhất.

Một người yên ắng vậy mà lại thích nghe rock n"roll, Thẩm Quân Hoài từng hỏi cậu lý do, cậu trả lời một câu đầy sâu xa: "Nhạc của họ rất ồn ã rất hoang dại, nhưng nội hàm che lấp đằng sau ấy lại là nỗi đau thấu tận xương tủy."

Giống hệt bản thân Lộ Thanh Trần, cậu tìm thấy sự cộng hưởng chỉ sau một khoảnh khắc, còn Thẩm Quân Hoài ngày trước thì vẫn mãi chẳng hiểu.

Chẳng hiểu được nỗi sợ của cậu, chẳng hiểu được niềm đau của cậu, chẳng biết những mong mỏi của cậu, cũng chẳng biết phải yêu cậu ra sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!