Chương 29: Thân phận mới

Hai vợ chồng Triệu Đại Lực đã gần 60 tuổi, sống trong núi cả đời, hiện giờ con cái đều đã chuyển vào thành phố, hai ông bà rảnh rang nhàn rỗi bèn nhận việc làm ở Khải Trí. Khải Trí là một cơ sở giáo dục tư thục đặc biệt ở thành phố L, hiện có khoảng tầm 70 đến 80 em học sinh đang ở nội trú, sức khỏe ít nhiều đều có phần khiếm khuyết, giáo viên ít ỏi, chi phí cũng lèo tèo, việc duy trì vận hành nhờ cả vào quỹ quyên góp từ xã hội.

Triệu Đại Lực và vợ ở tại căn nhà hai gian nằm ngay cổng chính của trường, gian ngoài xem như phòng trực, gian trong là nơi sinh hoạt. Hai người làm việc tận tụy cần mẫn, kiêm hết các chức trực ban, bảo vệ, lao công lẫn đầu bếp của trường, xem trường là nhà, xem học sinh là con cháu mình. Các học sinh lẫn giáo viên đều hay gọi cả hai là chú Lực thím Lực, ở ngôi trường gần như cách biệt với đời đây, mọi người chung sống với nhau chẳng khác gì người nhà.

Hàng ngày chú Lực dậy rất sớm, ông khai hoang một khoảnh đất nho nhỏ ở sườn núi sau trường, trồng bao nhiêu là rau quả, mỗi sáng sẽ dậy tưới nước, tiện thể hái ít rau tươi về còn nấu cơm trưa cho lũ trẻ.

Nắng sớm thưa thớt, vừa mở cổng ra, đập vào mắt ông là một người đang ngồi cuộn mình dưới cột đèn đường.

Chờ tới lúc ông xách hai giỏ rau quay về thì người này vẫn ngồi yên, nhắm mắt, có vẻ đã thiếp ngủ. Triệu Đại Lực vòng lại vào trường cất chỗ rau củ, bước qua cửa nhà bỗng ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức – thím Lực đã nấu xong cháo, còn hấp cả nồi bánh bao rau to đùng.

"Ở cửa có một cậu trông trẻ lắm." Thím Lực đưa bát cháo vào tay Triệu Đại Lực, thuận miệng nhắc.

"Ừ, có thấy." Triệu Đại Lực nói: "Trông chắc là người vô gia cư."

"Chắc phải ngồi đó từ tối qua nhỉ? Đáng thương ghê." Thím Lực lẩm nhẩm một câu.

"Mình lo liệu trong trường là được rồi, chuyện không liên quan thì kệ đi. Cũng có biết là ai đâu, chớ lại rước thêm phiền toái." Triệu Đại Lực nghĩ ngợi rồi dặn thím Lực.

"Ừm, tôi biết mà." Thím Lực đáp.

Nắng buổi sáng rất đẹp, giáo viên dẫn các em nhỏ ra chơi trò chơi trong khoảng sân không quá rộng rãi, rộn tiếng xôn xao hân hoan, mãi tận khi có chuông báo giờ ăn trưa bọn trẻ mới trật tự xếp hàng vào đi ăn.

Cuối cùng cũng dọn dẹp xong, Triệu Đại Lực tiếp tục sang xử lý chỗ tường bị tróc trong phòng ngủ của đám trẻ, thím Lực thì quay về phòng định nghỉ ngơi tạm.

Bà ngồi trong nhà một lúc, cuối cùng vẫn phải đứng dậy mò tìm lấy chiếc hộp nhựa trong ngăn bàn đã cũ, múc ít cháo, nhón thêm hai chiếc bánh bao rau, hai tay bưng đồ đi ra cổng trường.

Nghe thấy tiếng động, Lộ Thanh Trần ngước mắt lên, bỗng trông thấy một bác gái ăn mặc mộc mạc đang đứng trước mặt. Bác gái đưa túi đồ ăn còn nóng hổi trong tay sang, mặt mũi hiền hòa, nói bằng giọng dịu dàng: "Cậu nhóc, cháu cầm lấy này. Ăn xong thì mau mau về nhà đi nhé!"

Cậu vịn vào cột đèn đứng lên, chân hơi loạng choạng suýt không đứng vững. Cậu đã lang thang trong núi suốt hai hôm, cũng lâu lắm chưa được giọt nước nào vào miệng, tinh thần tương đối lờ mờ. Cậu ngồi nấn ná dưới đèn đường từ tối qua cho đến tận giờ, ánh nắng ban ngày ấm áp chiếu rọi gương mặt, đằng trong cánh cổng có bao nhiêu các em bé ngoan ngoãn đang hớn hở gọi nhau í ới, mãi rồi sự sống động trần gian cũng tô thêm sắc màu vào đáy lòng hoang hoải của cậu, làm cậu chỉ muốn hòa mình tan chảy giữa buổi ban trưa.

Ngay lúc nãy thôi, cánh cổng ấy đột nhiên bật mở, bác gái cầm đồ ăn bước từ trong ra, ngập giữa ánh dương, tươi cười trò chuyện với cậu.

Người đã sống quá nửa đời giữa núi sâu, kể cả ít va vấp xã hội nữa thì cũng đủ sức nhìn rõ lòng người, phân biệt tốt xấu. Quan điểm "Cũng có biết là ai đâu" theo lời Triệu Đại Lực giờ đã có đáp án, đây là một đứa bé lương thiện, trôi dạt tới đây ắt hẳn phải do có nỗi niềm xót xa lắm, thím Lực nghĩ bụng. Thế là nụ cười lại càng hiền hòa thêm, "Nếu không đủ thì vào thím lấy thêm cho."

Thím Lực chỉ vào căn nhà nằm sau cánh cổng, thấy đối phương ngượng nghịu cười xem như phản hồi rồi mới mãn nguyện quay đi.

Tầm chập tối, Triệu Đại Lực và thím Lực cầm cuốc bước ra, Lộ Thanh Trần vẫn còn đang đứng chỗ cột đèn, thấy hai người bèn rảo bước tiến lên đón, mỗi tội chưa gì cậu đã phải thở hơi hơi mạnh. Cậu đứng lại, cúi mình chào cực kì lễ phép: "Cháu cảm ơn thím chia bánh bao cho cháu ạ, bánh ngon lắm ạ." Cậu nhìn lướt chỗ nông cụ Triệu Đại Lực đang xách trên tay, xác định xem mình có biết dùng không rồi mới bảo: "Cháu muốn đi cùng giúp chú thím được không ạ?"

Rồi cậu lập tức giải thích thêm, chỉ lo người ta từ chối: "Xem như… cảm ơn bữa trưa của thím ạ."

Lời cảm ơn quá chỉn chu nghiêm chỉnh của thanh niên trước mặt làm Triệu Đại Lực phải bật cười ha hả, có hai cái bánh bao thôi mà đối phương lại thật thà thế, ông lập tức nảy sinh thiện cảm, trò chuyện đơn giản vài câu xong bèn đồng ý cho Lộ Thanh Trần theo lên núi.

Ba người đi bộ tầm mười mấy phút là đến khoảnh ruộng rau rộng rãi, trồng nào là tỏi tây, ớt, đỗ, súp lơ xanh, cà tím, cà chua, rồi cả các loại rau thân củ như khoai tây cà rốt, xanh mướt tươi tốt, lúc nhúc chật ních, trông thôi cũng thấy thỏa mãn vì phong phú.

Lộ Thanh Trần lớn lên ở phía nam từ bé, chỉ trông thấy rau củ sống ở siêu thị, chín trên bàn ăn, chứ nào đã có cơ hội chứng kiến vườn rau xanh non tươi tốt, còn vương hương đất bùn thế này bao giờ.

Triệu Đại Lực phân công công việc, ông với bạn già đi làm cái giàn cho dưa vàng leo, Lộ Thanh Trần thì thu hoạch súp lơ, tập trung chỗ khoai tây cà rốt lại.

Cậu làm lụng cứ hùng hục, tay với mặt dính đầy bùn, thậm chí nhổ khoai tây hơi mạnh quá còn ngã dập mông xuống đất, tay giật ra được nguyên một chuỗi khoai tây lớn nhỏ tròn vo lăn lốc. Thỉnh thoảng Triệu Đại Lực ngoái đầu xem cậu, cảm giác quen quen cứ như đang trông trẻ con nghịch đất vậy.

Nghỉ giải lao giữa giờ, thím Lực hái ba quả cà chua đỏ au mang ra vòi nước cạnh ruộng rửa sạch, chọn quả to nhất đưa cho Lộ Thanh Trần. Cả ba vừa ăn vừa trò chuyện, phụ nữ khó tránh hay thích thăm hỏi, thấy Lộ Thanh Trần kể ba mẹ mình đều đã mất, không còn người thân nào khác trên đời thì không kìm được xuýt xoa.

"Thế sau này cháu có kế hoạch gì chưa? Cũng đâu thể lang thang mãi đúng không!" Chú Lực hỏi.

Kế hoạch ư? Cậu sinh viên hát dạo tình cờ gặp mấy hôm trước cũng hỏi mình như thế, cậu không trả lời được, nhưng một âm thanh đã lâu lắm chưa nghe thấy lại bỗng vang bên tai, giọng điệu êm ái thủ thỉ thì thầm: Xong mình lại chọn một nơi em thích, dừng chân ổn định sau nhé!

Chắc bây giờ người nói lời ấy cũng tìm thấy nơi mình thích, sống một cuộc sống tự tại rồi nhỉ! Không có mình, hẳn anh sẽ nhẹ nhõm thoải mái lắm.

Dường như hơn một năm lưu lạc đã pha loãng dần người ấy cùng những ngày tháng tăm tối ấy, để rồi chỉ còn sót lại ít hồi ức xa xôi, gió thổi ngang qua là tan biến, đâu còn bóng dáng con đường cùng bất luận ra sao cũng không đủ sức bước tiếp ban đầu nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!