Thành phố L nằm ở giữa vùng tây bắc, là một thành phố quy mô nhỏ và vừa, khí hậu quanh năm khô nóng, nhiều núi đồi miên man, thảm thực vật xanh mướt. Do vậy nên nhân khẩu thưa vắng, người dân chất phác, môi trường tự nhiên yên tĩnh trong trẻo, mấy năm gần đây ngày càng thu hút đông đảo khách du lịch đến khám phá.
Trương Dương đang học năm 3 đại học, là sinh viên khoa âm nhạc. Người học nhạc thường có tế bào lãng mạn phong phú, mỗi dịp nghỉ lễ cậu ta sẽ xách guitar đi lang bạt dạo chơi các thành phố xung quanh. Thi thoảng ngồi ở đầu phố gảy đàn hát một bài, thu hút mọi người vây xem là cũng vui lắm.
Thành phố L có phong cảnh đẹp đẽ, quy mô khu phố thị vừa vặn, cậu ta đã ở lại đây một đêm, hôm đầu chỉ dạo chơi loanh quanh, hôm nay bèn tìm một quảng trường nhỏ để "hát dạo". Bày biện thiết bị, giọng hát vừa cất lên đã khiến không ít cư dân phải tò mò dừng chân.
Hát dăm ba bài, có lác đác mấy người đặt tiền vào hộp đàn, cậu ta cũng không để ý lắm, tự quay qua lấy nước bên cạnh, vừa uống vừa lẳng lặng kín đáo liếc về góc khuất đối diện.
Có một người đang ngồi trong góc ấy, ngay từ lúc mới ra đây Trương Dương đã chú ý thấy đối phương. Đó là một người nam rất trẻ, thân hình gầy mảnh, mặc một bộ quần áo đã khá cũ, mái tóc hơi dài che mất nửa mặt, đôi môi lộ ra cũng nhợt nhạt. Người này chỉ ngồi yên lặng tại chỗ, rõ ràng xó xỉnh cực kì hẻo lánh nhưng lại như có bầu không khí đặc thù gì đó, liên tục dẫn dắt ánh mắt Trương Dương phải ngó sang.
Gần đến trưa, quảng trường vắng vẻ dần. Trương Dương thu dọn guitar, bước về phía người nọ.
"Ê, mời anh uống nước nè." Trương Dương giơ chai nước ép nho ra cho người kia, cười toe toét chào hỏi.
Có vẻ người này bị giật mình, nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên. Một lát sau, đối phương mới ngần ngừ nhận lấy chai nước từ tay Trương Dương, khẽ khàng cảm ơn một tiếng.
Trương Dương thoải mái ngồi phịch xuống bên cạnh, quay đầu sang trông đối phương từ tốn uống nước. Tóc quệt phải ống hút nên cậu hất lên, vén mái tóc quá dài ra bớt sau tai, toàn bộ góc mặt nghiêng hiện ra.
Trương Dương không kìm được phải chép miệng.
Cậu ta nghĩ bụng có câu như nào ấy nhở? Tựa như ngọc trai bám bụi, kể cả ánh sáng chói lóa đã bị che phủ mất, người ta vẫn cảm nhận được cái trong trẻo xuất trần từ nội tại.
Người trước mắt đây diễn giải hoàn mỹ phần tinh túy của câu nói ấy.
"Anh giai, làm quen tí đi! Tôi là Trương Dương, sinh viên học viện âm nhạc ở tỉnh." Trương Dương bắt đầu giới thiệu bản thân đầy tự nhiên, cậu ta quan sát thanh niên bên cạnh ở khoảng cách gần, vóc dáng quá gầy yếu, trông có vẻ suy dinh dưỡng. Quần áo không được vừa vặn, hơi bị rộng, nhưng nhìn tổng quan vẫn khá sạch sẽ. Gương mặt chỉ nhỏ tầm bằng bàn tay, quá khác biệt so với đàn ông trưởng thành, trông cứ như thiếu niên 16 17 tuổi, tuy sắc mặt xanh xao nhưng ngũ quan lại tinh xảo thanh thoát hiếm có vô cùng, hoàn toàn không lẫn tạp chất.
Bảo là người vô gia cư thì không đúng lắm, nhưng chắc chắn cũng không phải người đang sống trong hoàn cảnh bình thường.
Trông giống… hoàng tử bé gặp nạn chạy khỏi lâu đài mà lại kẹt giữa cõi trần hơn.
"Anh tên là gì thế?"
"Anh bỏ nhà ra đi hả?"
"Anh có đói không, tôi mời anh ăn nhé được không?"
Một loạt câu hỏi liên thanh của Trương Dương khiến đối phương có phần ngơ ngác, cứ đơ ra nhìn cậu ta không biết nên đáp sao.
Trương Dương cười cười: "Anh nghe tôi hát cả sáng rồi, xem như là thính giả trung thành của tôi, tôi muốn mời thính giả trung thành ăn trưa với tôi thôi ấy mà." Cậu ta đứng dậy, ủn hộp đàn lại gần đối phương, nói một câu "Trông hộ tôi nhé" rồi nhấc chân chạy đi mất.
Chỉ lát sau, Trương Dương lại ôm túi hamburger to tướng chạy về.
Cả hai bèn vừa ăn vừa trò chuyện. Gọi là trò chuyện chứ thực ra toàn Trương Dương nói, đối phương thi thoảng đáp một hai câu.
Đề tài đi từ hành trình của Trương Dương sang đến âm nhạc, rồi lại đến phong cảnh thành phố L, cậu trai lớn hoạt ngôn tươi tắn chốc chốc lại bật cười đầy sảng khoái. Dần dà, có vẻ người nọ cũng bị lây sự tích cực từ Trương Dương, mặt mũi từ từ sinh động lên theo.
Vốn dĩ Trương Dương tưởng là không mong được nghe đối phương chia sẻ tên tuổi đâu, dẫu sao người gặp cảnh ngộ thế này khó tránh sẽ cẩn thận giữ kín thông tin về mình.
Nhưng rồi người nọ vẫn lịch sự giới thiệu bản thân, lúc đối phương thỏ thẻ nói tên, Trương Dương không nén được tò mò hỏi lại: "Là ba chữ nào á?"
"Chàng tựa bụi đường xa, thanh lộ trần, Lộ Thanh Trần ấy."
"
"Trăng sáng rọi lầu cao" của Tào Thực." Trương Dương bất ngờ, thuận miệng đọc tiếp câu thơ đằng sau, "Chàng tựa bụi đường xa, thiếp như bùn nước đục. Nay người chìm kẻ nổi, trùng phùng biết khi nao? Xin hóa gió tây nam, miên man vào lòng chàng…"
(*bài Thất ai thi của Tào Thực, chính là Tào Thực nổi tiếng với bài thơ 7 bước thời Tam quốc; đồng thời "lòng chàng" trong câu sau chính là Quân Hoài, tên của hai người đều được lấy từ đây. Bài thơ mượn tiếng lòng người oán phụ nhớ chồng đi xa để ẩn ý về nỗi khổ của Tào Thực trước sự xa cách từ anh trai, còn 1 câu cuối nhân vật chưa đọc: Nếu lòng chàng không rộng mở với thiếp thì thiếp còn biết nương tựa vào đâu bây giờ?; tham khảo Baike Baidu & Gushiwen)
Trương Dương không rõ có phải mình bị ảo giác không, lúc đọc đến câu cuối cùng rõ ràng người bên cạnh cứng đờ ra mất một giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!