Chương 27: Đến lượt mình nếm thử trái đắng

Công cuộc tìm kiếm cứu hộ tiến hành đến ngày thứ 10, vẫn cứ giậm chân tại chỗ.

Cảm giác Lộ Thanh Trần đã tan biến triệt để khỏi thế giới.

Giữa xã hội phát triển kết nối thông tin như hiện nay, một người mà biến mất triệt để, vậy dường như chỉ có đúng một khả năng chỉ hướng về kết quả.

Nhưng Thẩm Quân Hoài không tin vào khả năng ấy.

Hàng ngày anh vẫn lặn lội đến hiện trường tìm kiếm, đi đến từng nơi Lộ Thanh Trần có thể sẽ ghé để lùng sục bóng dáng cậu, không bỏ qua một giả thuyết nào. Anh không muốn nghe bất cứ phân tích lý trí gì sất, cũng không chịu thảo luận với ai về tỉ lệ Lộ Thanh Trần còn có thể sống sót trở về, anh vững tin rằng chỉ cần tìm kiếm, rồi Lộ Thanh Trần sẽ trở lại.

Có lúc anh nghĩ, cứ tiếp tục tìm mãi như thế, là sẽ vẫn giữ được hi vọng.

Anh tải hết mọi cảnh trong video từ camera chứa lần cuối Lộ Thanh Trần xuất hiện về máy, đoạn cậu lên xe bus, đoạn cậu bước vào công viên ven biển, rồi anh xem đi xem lại hết lần này sang lần khác mong tìm ra được dấu vết manh mối nào đó, thậm chí lắm khi chỉ muốn chui hẳn vào theo, túm cái người trong video ra ngoài.

Vài ngày trôi đi, tuy tinh thần đã chơi vơi xiêu vẹo sắp ngã bên bờ vực, nhưng anh vẫn cố dồn hết sức bình sinh để gồng mình lên.

Cái thật sự đẩy anh xuống vực là một đoạn clip.

Hôm ấy, Triển Nhạc mang một số đồ đạc cá nhân Lộ Thanh Trần để lại studio đến.

"Những thứ này vẫn nên giao lại cho anh giữ thì hơn." Anh ta đưa túi đựng tài liệu cho Thẩm Quân Hoài, nhìn người đàn ông trước mắt, bộ dạng sa sút một trời một vực so với trước kia. Khi phải đối mặt với sống chết, người đàn ông từng không gì không thể cũng bất lực tuyệt vọng vậy thôi.

Hai người ngối đối diện nhau, mãi một hồi lâu Thẩm Quân Hoài mới lên tiếng: "Cám ơn."

Triển Nhạc trầm mặc, nhớ đến ánh mắt Lộ Thanh Trần ngoái đầu nhìn mình khi đang đứng sát vách Cụt Tay, chẳng khác gì tảng đá khổng lồ đè nặng trong lòng.

"Tôi có một đoạn clip liên quan đến Tiểu Lộ, tuy không phải chuyện hay ho nhưng ít nhiều cũng là cậu ấy để lại." Triển Nhạc nói, "Vốn dĩ hôm ở quán tôi muốn gửi lời xin lỗi cậu ấy song cậu ấy không muốn nhắc đến, đành thôi vậy."

Thẩm Quân Hoài ngẩng đầu lên, khuôn mặt chết lặng chợt có phản ứng. Trông anh có vẻ hoàn toàn không hay biết gì, Triển Nhạc mới chọn lọc lựa lời kể lại đại khái sự việc ngày hôm đó, cuối cùng gửi clip xin của ông chủ nhà hàng Bờ Ngân Hà cho anh.

Thẩm Quân Hoài nhìn đăm đăm vào điện thoại, không mở clip ra xem, cũng không nói gì cả.

Mãi đến khi Triển Nhạc chào anh ra về anh vẫn cứ thừ người thẩn thơ.

Thẩm Quân Hoài quay lại thư phòng, đóng kín cửa, nhìn cái điện thoại quẳng trên mặt bàn như nhìn củ khoai bỏng tay. Anh sắp xếp lại một lượt giấy tờ Triển Nhạc mang đến trước, rồi làm việc linh tinh lòng vòng một hồi, vẫn không dám mở đoạn clip kia ra.

Kí ức về ngày hôm đó thực sự chẳng đẹp đẽ gì.

Nhưng đã phạm lỗi thì phải đối diện với nó.

Cho dù đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, đến lúc trông thấy người trong clip tay be bét máu loạng choạng lao ra, anh vẫn thấy mình ngừng thở mất một khoảnh khắc. Nếu không nhờ trùng hợp gặp phải Tiêu Mặc thì với cái tính của Phương Hà, chắc chắn gã đã đưa Lộ Thanh Trần đi mất ngay giữa ban ngày ban mặt. Mà lúc ấy xe anh còn chưa đến đầu phố.

Anh ngồi đờ đẫn trên chiếc sofa màu nâu đen như một con cự thú tuyệt vọng giãy giụa sau khi bị đánh bại, bật nốt những tiếng gào bi ai cuối cùng.

Sau ấy anh đã làm gì cơ chứ? Bỏ mặc Lộ Thanh Trần ở nhà một mình suốt đêm không về, đến lúc về nhà thì lại suýt đánh chết cậu.

Một vài chi tiết từng cố tình tránh né bỗng hiện hình rõ nét dị thường, hung tợn cấu xé trái tim anh.

Ví dụ như cánh tay băng bó, vết thương ở khóe môi, mảng tím bầm sau lưng của Lộ Thanh Trần, bác sĩ Trần bảo đây đều là các vết cũ.

Anh còn chồng thêm vết thương mới lên ấy.

Đầu anh đau như búa bổ, những cột trụ tinh thần đổ sập tan tành, dư âm cơn đau âm ỉ vì đánh mất quá mãnh liệt, bóng lưng sau cuối khi Lộ Thanh Trần bỏ đi giằng giật từng sợi dây thần kinh của anh, xẻo thịt anh sống sờ sờ thong thả đằng đẵng.

Thực ra từ khi Lộ Thanh Trần mất tích, trong lòng Thẩm Quân Hoài cứ dai dẳng một câu hỏi, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, mình cũng đã xin lỗi, tương lai đã vẽ ra đàng hoàng, nhưng tại sao sau khi tất thảy đều được thu xếp ổn thỏa cậu lại bỏ đi không hề lưu luyến gì như thế?

Hóa ra nguyên nhân chưa bao giờ chỉ dừng ở đó, dọc con đường dắt tay nhau tiến bước họ đã lỡ nhịp quá lâu.

Ngay ngày thứ 2 Lộ Thanh Trần mất tích Tiêu Mặc đã tìm đến giáng cho Thẩm Quân Hoài hai cú đấm tàn nhẫn dữ dội, anh không đáp trả mà để mặc đối phương đánh. "Mày có quá nhiều thứ mà cậu ấy chỉ có mày. Cái loại như mày chưa giẫm đạp lên tấm lòng người ta đã là tử tế lắm rồi, làm sao biết đường trân trọng được?" Tiêu Mặc quẳng lại câu này rồi bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!