Hôm sau Thẩm Quân Hoài đến rất sớm.
Triển Nhạc còn dậy sớm hơn. Anh ta không hề muốn Thẩm Quân Hoài mở cửa ra lại chứng kiến mình nằm lù lù bên cạnh Lộ Thanh Trần, tuy thật sự chỉ ngủ bình thường thôi, tuy mọi việc đều có nguyên nhân cả thì anh ta cũng không mong sáng sớm ngày ra đã bị "bắt gian".
Lúc Thẩm Quân Hoài tới nơi, Triển Nhạc đang vác hai cái quầng thâm mắt đen sì ngồi ăn sáng trong khách sạn với Lộ Thanh Trần.
Ngồi vào chỗ xong Thẩm Quân Hoài lập tức quan sát Lộ Thanh Trần đăm đăm: "Sao trông sắc mặt kém thế này, ngủ không ngon à?"
Tối qua vật lộn một phen, quá nửa đêm Lộ Thanh Trần bắt đầu lên cơn sốt, may là trước đó cũng tắm rửa uống canh gừng rồi, vừa có dấu hiệu là Triển Nhạc lấy thuốc hạ sốt cho cậu ngay, sáng dậy nhiệt độ đã giảm bớt nhưng sắc mặt thì bơ phờ hơn rõ ràng.
Lộ Thanh Trần uể oải lắc đầu.
"Tối qua hứng gió lạnh nên hơi sốt nhẹ, bác sĩ đã qua khám rồi." Triển Nhạc ngồi cạnh đó nói. Anh ta nhìn Thẩm Quân Hoài một lát, biểu cảm tương đối lưỡng lự, nhưng không nói gì nữa.
Thẩm Quân Hoài cũng không hỏi thêm.
Cả ba ăn hết bữa sáng là Triển Nhạc tiễn hai người về luôn, anh ta thì là người phụ trách bên ban tổ chức, phải ở lại nốt đến chiều.
Dọc đường về, Lộ Thanh Trần lại mơ màng thiếp đi mất. Thẩm Quân Hoài dừng lại ở trạm nghỉ, bế cậu xuống nằm vào ghế sau, lấy chăn ra đắp thật kín cho cậu.
Anh tựa vào cửa xe châm điếu thuốc, gọi điện cho Triển Nhạc.
Hai người trò chuyện tầm 10 phút, Triển Nhạc nói, Thẩm Quân Hoài nghe.
Thẩm Quân Hoài cau mày rất chặt, thuốc đã cháy tới đầu ngón tay mà cũng chẳng thấy đau. Lúc ăn sáng Triển Nhạc đã nhắn tin cho anh bảo anh khi nào tiện thì gọi lại, và nhớ phải tránh Lộ Thanh Trần.
Không ngờ hóa ra tối qua lại có chuyện như thế.
Cuối cùng trước khi cúp máy Triển Nhạc dặn dò, nhất định không được để Lộ Thanh Trần ở một mình.
Thẩm Quân Hoài dí tắt điếu thuốc, đứng ngoài chờ tan hết mùi thuốc lá rồi mới mở cửa xe ra, tiếp tục lên đường.
Lúc tỉnh giấc, Lộ Thanh Trần nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường đơn. Cậu ngơ ngác quan sát xung quanh, đây là một căn phòng vừa phải, trang bị đầy đủ giường, sofa, tủ quần áo, nhà tắm. Tủ quần áo đang mở, bên trong treo mấy chiếc áo sơ mi, áo của Thẩm Quân Hoài.
Đây là văn phòng của Thẩm Quân Hoài à?
Ngoài cửa có tiếng trò chuyện loáng thoáng, cậu nghe thấy giọng Thẩm Quân Hoài. Lộ Thanh Trần trở mình xuống giường, đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phía ngoài là phòng làm việc của Thẩm Quân Hoài, mấy người đang bàn bạc dở, nghe thấy tiếng mở cửa thì đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang, mặt mũi đều rất kinh ngạc, rõ ràng không ngờ lại đang có người trong phòng nghỉ của giáo sư Thẩm. Thẩm Quân Hoài lập tức lại gần nắm lấy tay cậu, giọng dịu dàng: "Vẫn còn việc chưa xử lý xong nên rẽ thẳng sang trường luôn, chốc nữa là về nhà được.
Muốn ngủ thêm một lát không?"
Lộ Thanh Trần lắc đầu.
"Thanh Trần, trùng hợp em cũng ở đây, buổi trưa anh đặt bàn ở Hoa Nhài đấy, đi chung luôn đi." Tô Trường Tiện cũng bước sang theo, lâu lắm không gặp mặt, anh ta quan sát Lộ Thanh Trần một lượt với vẻ nghi ngờ, "Sao em lại gầy hơn à? Thế này không ổn, trưa nay không thả về được đâu nhé, ăn vào cho bổ chứ."
Những người còn lại cũng nối nhau đứng dậy chào hỏi, Lộ Thanh Trần không biết ai cả, nhưng có một thiếu niên trong số này trông khá quen. Cậu ngỡ ngàng nhìn đối phương một hồi, cái nhìn đăm đăm làm Hạ Khả hơi hơi chột dạ, bèn chủ động chào hỏi: "Chào anh Lộ ạ, em là Hạ Khả, là trợ lý của giáo sư Thẩm."
Đúng rồi, người này tên Hạ Khả, là cậu sinh viên thích Thẩm Quân Hoài.
Lộ Thanh Trần ngơ ngẩn nhìn cậu ta suốt, gương mặt thiếu niên thần thái phấn chấn, cả người toát ra khí thế nhiệt huyết như mặt trời, nghĩ bụng đây chính là người muốn theo đuổi Thẩm Quân Hoài, trông kìa, đúng là cực kì đẹp đôi.
"Thanh Trần ——" Thẩm Quân Hoài lại gọi tên cậu lần nữa, bàn tay đang nắm lấy tay cậu khẽ siết.
Nghe tiếng gọi xong Lộ Thanh Trần chớp mắt mấy cái, rồi mới quay mặt sang.
Thẩm Quân Hoài đang mím chặt môi, vẻ lo âu vụt qua trong mắt. Bộ dạng Lộ Thanh Trần dán mắt vào Hạ Khả vừa nãy cứ khác thường thế nào. Mình mở miệng gọi 3 lần liền em ấy mới nghe thấy. Những người khác cũng lúng túng liếc mắt qua lại giữa Hạ Khả với Lộ Thanh Trần, bụng đã mở hẳn màn kịch chính cung phát hiện kẻ thứ ba thảo mai ngấp nghé lên chức phải đến tận nơi thị uy rồi.
"Mọi người cứ đi ăn đi, bọn tôi về nhà trước." Thẩm Quân Hoài đáp rất ngắn gọn kiên quyết, dứt lời lấy áo khoác khoác vào cho Lộ Thanh Trần rồi ôm vai cậu đi ra ngoài luôn, không nhìn những người còn lại thêm cái nào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!