Chương 24: Người ấy cứ như chú đom đóm

Triển Nhạc là người thẳng thắn rộng rãi, theo đuổi bất thành cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta tán tụng tài hoa phẩm chất của đối phương. Huống chi giá trị thương mại tương lai của Lộ Thanh Trần cũng khó lòng đong đếm.

Nhất trí xong việc đầu tiên, còn một việc nữa cũng cần nói rõ.

Triển Nhạc nhìn lướt qua Thẩm Quân Hoài, cân nhắc từ ngữ: "Anh Thẩm, có một việc tôi muốn trao đổi riêng với Thanh Trần, không rõ có tiện không."

Thẩm Quân Hoài không nhúc nhích, cũng chẳng có biểu cảm gì: "Có việc gì anh Triển cứ nói luôn đi."

Triển Nhạc hơi gượng, nhưng nét mặt nhanh chóng khôi phục bình thường.

Anh ta nghiêm túc nói: "Thanh Trần, có một việc tôi muốn xin lỗi cậu."

Nghe thấy câu này, cả Lộ Thanh Trần lẫn Thẩm Quân Hoài đều cùng quay sang nhìn anh ta, một người có vẻ nghi hoặc, một người thì đầy dò xét.

"Lần trước hẹn cậu dùng bữa trưa ở Bờ Ngân Hà mà bỏ về giữa chừng, ấy là sơ sót của tôi." Bờ Ngân Hà chính là nhà hàng tư nhân chỗ Lộ Thanh Trần chạm mặt Phương Hà, sau khi Triển Nhạc đi về cậu bị Phương Hà nhốt trong phòng ăn.

"Hôm ấy tôi không biết ——"

"Thôi," Lộ Thanh Trần cắt ngang lời anh ta, quay mặt đi chỗ khác, một lát sau nói thêm, "không sao."

Triển Nhạc tương đối lúng túng, vốn dĩ anh ta muốn tách bạch rõ mối quan hệ giữa mình và Phương Hà Đỗ Khiêm, tránh cho tương lai tiếp xúc vướng khúc mắc trong lòng, nhưng không ngờ Lộ Thanh Trần lại bài xích chủ đề này đến thế.

Sắc mặt Thẩm Quân Hoài cũng không êm ái được vào đâu, dĩ nhiên anh vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy, hôm ấy vì chứng kiến Lộ Thanh Trần nhào vào lòng Tiêu Mặc mà cả đêm anh không về nhà, chuyện xảy ra tiếp sau nữa thì anh không muốn phải hồi tưởng một tí nào hết.

Nhưng sao Triển Nhạc lại xin lỗi? Ngày hôm đó còn xảy ra chuyện gì khác nữa ư?

Nhất thời cả ba cùng im bặt, Lộ Thanh Trần đột ngột đứng lên bảo phải về.

Ý muốn kết thúc đề tài của cậu quá rõ rệt, khiến ngay đến động tác đứng dậy cũng thô lỗ lạ thường, không hề định lấp li. ếm. Thẩm Quân Hoài cũng đứng lên theo, chào hỏi Triển Nhạc vài câu rồi dẫn Lộ Thanh Trần ra về.

Toàn bộ cuộc gặp diễn ra trong vòng chưa đầy 15 phút, chỉ còn mỗi mình Triển Nhạc ngồi lại tại chỗ.

Cuối tuần, Thẩm Quân Hoài lái xe đưa Lộ Thanh Trần đến khách sạn InterContinental.

Khách sạn nằm sát ven biển, phong cảnh đẹp đẽ. Lịch trình của hoạt động lần này được sắp xếp khá thưa, buổi chiều hôm đó có diễn đàn thảo luận làm tại khách sạn, tối là tiệc rượu, hôm sau mọi người có thời gian tự do, sau đấy sẽ khởi hành quay về.

Trong diễn đàn buổi chiều, Lộ Thanh Trần giới thiệu tác phẩm của mình với tư cách đại diện lứa họa sĩ mới. Suốt quá trình cậu rất im lìm, MC bảo cậu làm gì thì cậu làm đó, ngoài mấy câu khách sáo như chào mọi người hay cảm ơn mọi người ra, cậu gần như không mở miệng nữa.

Thẩm Quân Hoài ngồi dưới sân khấu dõi theo cậu rất sát, chờ cậu bước xuống bèn nắm lấy tay cậu thật chặt, hoàn toàn không buồn bận tâm những ánh nhìn kinh ngạc từ người khác.

Trước khi tiệc tối bắt đầu, Thẩm Quân Hoài nghe một cuộc điện thoại.

Lộ Thanh Trần ở cạnh lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng của anh, nghe thấy anh nói mấy câu, giọng có vẻ nặng nề, đầu mày cũng vô thức cau lại, sau đấy anh cúp máy. Anh bước đến trước mặt Lộ Thanh Trần với biểu cảm áy náy, anh bảo phòng thí nghiệm gặp sự cố bất ngờ, cháy mất một dàn máy, anh phải chạy về một chuyến.

Lộ Thanh Trần biết đây không phải sự cố nhỏ, bèn bảo anh không cần lo cho mình, mau mau về đi.

"Anh xin lỗi," Thẩm Quân Hoài nhẹ nhàng hôn lên má cậu, "tối nay chắc anh không kịp quay lại, mai sẽ đến đón em."

Trước khi đi anh dặn thêm Lộ Thanh Trần là không được đi lung tung, phải ở yên trong phòng, tối anh sẽ kiểm tra đấy.

Tiệc tối được tổ chức ở bãi biển ngoài trời phía đông của khách sạn, đèn đóm lộng lẫy, hương rượu mê say.

Lộ Thanh Trần phải ở lại thêm một lát vì còn vướng chương trình, bèn trốn vào góc tối từ tốn nhấm nháp đồ uống.

"Lần này Trần Từ Hành tèo thật rồi đấy à?"

"Tranh bị bóc phốt sao chép, xong còn gian díu với sinh viên nữ, tôi thấy lão ý có nằm mơ mà trở mình được nữa."

Cách đó mấy bước có hai người nam đang hút thuốc trò chuyện, cái tên họ nhắc đến làm Lộ Thanh Trần thoáng khựng lại. Xung quanh vẫn rất ồn ã, nhưng cậu lại nghe thấy rõ tiếng thở chầm chậm của mình, rồi cả cuộc đối thoại của hai người kia nữa, có cố ngăn che thế nào chúng nó vẫn chui lọt vào cái tai phải chưa điếc của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!