Lộ Thanh Trần đã rúc vào góc giường, cậu ôm đầu, cố co cụm mình lại bé xíu, miệng lẩm nhẩm: "Em xin lỗi, em xin lỗi, em sai rồi…"
"Em biết… em biết, em bẩn lắm."
"Hàng ngày em sẽ tắm rửa kì cọ hẳn hoi."
Nỉ non một hồi xong hình như cậu có thêm ít dũng khí, thò tay ra định níu lấy cánh tay Thẩm Quân Hoài, nhưng giơ ra được giữa chừng rồi lại rụt về, lí nhí: "Em không chạm vào anh đâu, anh, anh đừng giận…"
Thẩm Quân Hoài cắn chặt hàm răng, nếm thấy vị máu tanh trong miệng mình.
Tối hôm ấy Thẩm Quân Hoài phải mất rất nhiều thời gian mới trấn an được Lộ Thanh Trần. Anh rót thêm một cốc nước nóng, dỗ dành Lộ Thanh Trần uống thêm viên thuốc an thần, cuối cùng mãi quá nửa đêm cậu mới nặng nề thiếp ngủ.
Lộ Thanh Trần ngủ sang tận trưa ngày hôm sau.
Cậu thức dậy trên giường trong phòng ngủ cho khách, ngơ ngẩn mất một lúc giống mọi ngày, vuốt qua mái tóc bù xù, xỏ dép lê đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Từ tối qua cậu chưa ăn gì cả, cũng chẳng thèm ăn, song lúc này dạ dày hơi khó chịu, cậu muốn xuống bếp tìm vài thứ ăn tạm. Vừa đi ra đến đầu cầu thang thì thấy Thẩm Quân Hoài đang ngồi đọc sách dưới phòng khách.
Lộ Thanh Trần ngớ người tại chỗ.
Đùng cái những việc xảy ra tối ngày hôm qua đổ tràn vào não như mở van, bạt tai, gào khóc, mất kiểm soát… cậu đã làm gì thế này?
Tầm mắt cậu tối sầm đi, mặt mũi hoảng loạn, lòng dạ hổ thẹn, cậu đứng như trời trồng ở cầu thang, tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Quân Hoài bỏ quyển sách trong tay ra, đi mấy bước lên cầu thang dắt tay cậu, từ từ dẫn cậu xuống. "Cô nấu cháo rồi, em ăn một ít đi, không là dạ dày lại nhộn nhạo đấy."
Thẩm Quân Hoài đưa cậu ra bàn ăn, ấn nhẹ vai cậu bảo cậu ngồi xuống rồi quay người vào bếp bưng cháo đã làm nóng ra, đặt trước mặt cho cậu.
Thấy bộ dạng cậu vẫn cứ ngây ngô, Thẩm Quân Hoài cười nói: "Hôm nay anh không đi làm, ở nhà với em."
"Thanh Trần." Thẩm Quân Hoài dịu dàng gọi tên cậu, đến tận khi đối phương chịu ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh anh mới nói tiếp, "Chiều sẽ có một bác sĩ họ Trần đến nhà, dạo này em ngủ không được ngon lắm, bác sĩ sẽ ghé trò chuyện với em một lát. Em thấy được không?"
Biểu cảm của Lộ Thanh Trần có vẻ nghi hoặc, mất một lúc ngẫm nghĩ cậu mới hiểu ra ý Thẩm Quân Hoài. Cậu biết mình có một số vấn đề, hồi trước chống đối đi bệnh viện là do không dám ra ngoài, bây giờ không muốn đi bệnh viện là do sợ người ta phát hiện mình đã thành đứa điếc. Chỉ cần không đến bệnh viện thì ở đâu cũng được. Với cả cậu không thể rước thêm bế tắc cho Thẩm Quân Hoài nữa.
Thế là cậu gật đầu đáp vâng.
Bác sĩ Trần là một người đàn ông tầm tuổi trung niên, vẻ ngoài hòa nhã, trông cực kì thân thiện gần gũi.
Bác sĩ Trần ghé nhà lần đầu, cũng không cứng nhắc nghiêm nghị như trong tưởng tượng của Lộ Thanh Trần mà trò chuyện tán gẫu với cậu hệt một người bạn cũ đã quen biết nhiều năm. Trao đổi từ ẩm thực sang đến du lịch, từ mỹ thuật cho tới đời sống, cứ vậy suốt hơn 1 tiếng đồng hồ. Lộ Thanh Trần rất kiệm lời, phần lớn thời gian cậu chỉ nghe, sau thoáng cảnh giác căng thẳng ban đầu thì cậu cũng dần dà thả lỏng bớt.
"Mình thử làm một bài trắc nghiệm được không?"
Đã chuyện trò được kha khá, bác sĩ Trần bèn lấy mấy tấm ảnh ra. Lộ Thanh Trần tò mò theo dõi, bác sĩ Trần đẩy tấm ảnh đầu tiên ra trước mặt cậu, đây là một bức hình đen trắng, dạng vết mực vẩy vào giấy trắng. Bác sĩ Trần chú ý quan sát những thay đổi trong biểu cảm của cậu, giở tiếp sang tờ thứ hai.
Lúc trông thấy bức hình thứ hai, Lộ Thanh Trần đã ném luôn chiếc cốc trong tay đi.
Để đem lại cảm giác an toàn phù hợp, địa điểm tiến hành cuộc trò chuyện được chọn ở phòng vẽ, chính vì thế nên nãy giờ Lộ Thanh Trần vẫn thể hiện cảm xúc khá êm ả. Nhưng giờ cậu đã ném mất cốc nước, lúc nhảy dựng lên trốn vào góc tường cậu còn bất cẩn đạp đổ cả giá vẽ.
Cậu cong người lại, rúc vào xó xỉnh, thở gấp dồn dập, gương mặt tuyệt vọng lẫn kinh hoàng.
Bác sĩ Trần ngồi xổm bên ngoài phạm vi khoảng cách an toàn, nhẹ giọng ôn tồn trấn an: "Đừng sợ, thử nói cho tôi xem cậu trông thấy những gì?"
"Máu… căn phòng… mặt bọn họ…" Cậu ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nước, duỗi tay về phía hư không.
"…Tôi muốn về nhà, cứu tôi với…"
Lúc có tiếng động vang ra từ phòng vẽ là Thẩm Quân Hoài nghe thấy ngay, anh đứng ngoài hành lang, nóng ruột bồn chồn mà lại không dám bước vào quấy rầy, bất an đến nỗi mặt mũi biến sắc.
Cuối cùng cũng thấy bác sĩ Trần đi ra, anh vội vàng định xông vào phòng vẽ.
"Cậu Thẩm, cậu đừng sốt ruột, để cậu ấy ở yên một lúc đã!" Bác sĩ Trần ra hiệu cho Thẩm Quân Hoài bình tĩnh lại, "Mình trao đổi qua trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!