Chương 22: Không nghe được

Trên đường từ sân bay về, Lộ Thanh Trần ngồi im lìm ở ghế phó lái.

Thẩm Quân Hoài lên tiếng trước: "Muốn ngắm cực quang à?"

Lộ Thanh Trần còn đang lơ lửng thần hồn, giờ mới nhớ ra ẩn ý lòng vòng trong những lời Triển Nhạc nói lúc nãy, cậu vội bảo: "Không phải đâu ạ. Đợt trước Hàn Tinh đến làng Cực quang lấy chủ đề sáng tác, anh Triển có gọi cho em, nhưng mà… em không muốn ra ngoài, nên em từ chối."

Thẩm Quân Hoài trầm mặc giây lát: "Đợt đó không để em ra ngoài chủ yếu là muốn đảm bảo vấn đề an toàn cho em. Anh xin lỗi!"

Thẩm Quân Hoài hạ âm lượng của mình xuống cực kì thấp, như thể chỉ sợ người bên cạnh bị giật mình.

Lộ Thanh Trần mím môi, nghiêng đầu nhìn sang anh với vẻ nghi hoặc, sau đó chắc đã đoán ra đại khái suy nghĩ của anh, cậu đáp: "Tự em không muốn đi xa chứ không liên quan đến ai cả đâu." Rồi cậu nói tiếp, "Thẩm Quân cũng là do anh gọi đến bầu bạn với em, cả Robert và A Hàn nữa, những việc này em đều biết. Cảm ơn anh!"

Thực ra A Hàn và Robert không phải vệ sĩ của Thẩm Quân, cả hai lớn lên ở nhà họ Thẩm từ bé, làm việc cho nhà họ Thẩm, đối tượng bảo vệ từ trước đến nay cũng là Thẩm Quân Hoài. Mấy năm Thẩm Quân Hoài về nước thì họ không đi theo, ở lại làm việc trong nhà chính họ Thẩm bên nước M.

Thỉnh thoảng Lộ Thanh Trần tình cờ nghe họ nói chuyện nên mới biết.

Suốt 4 năm cả hai ở bên nhau, Lộ Thanh Trần luôn cố gắng hết sức để hòa nhập vào với thế giới của Thẩm Quân Hoài, cậu cũng tưởng là mình có thể làm được. Nhưng càng đi xa mới hiểu ra rõ hơn rằng từ gốc rễ cả hai đã thuộc về hai thế giới khác biệt. Hoàn cảnh gia thế, giáo dục học vấn, tính cách sự nghiệp, tất cả đều không nằm cùng một tầng lớp, ưu điểm duy nhất của cậu chắc chỉ là sở hữu được cái vỏ ngoài sạch sẽ xinh đẹp mà thôi.

Nhưng giờ đây cái vỏ ngoài này cũng đã hỏng.

Một trời một vực chính là vậy đấy.

Tương lai Thẩm Quân Hoài quay về nước M, thành gia lập nghiệp con cháu đầy đàn rồi, thi thoảng nhớ lại về mình, chẳng biết liệu có cười đùa nói một câu với bạn đời là thời niên thiếu từng có đứa người yêu cũ, chẳng có cái điểm gì tích cực cả, thế mà cũng quen nhau được lâu phết không nữa.

Lộ Thanh Trần rũ đầu, tay trái vô thức sờ lên vành tai, nở nụ cười có phần tự giễu.

"Bên phía Hàn Tinh, nếu có dịp hoạt động gì em cần giao thiệp thì anh đều có thể đi cùng em" Thẩm Quân Hoài nhấc tay phải khỏi vô lăng, duỗi sang ghế phó lái đặt lên đầu gối gầy gò lồi ra của Lộ Thanh Trần, xoa bóp như trấn an rồi nói tiếp, "Sau này đừng gặp riêng Triển Nhạc nữa."

Lộ Thanh Trần lại cười cười, đáp ừm một tiếng.

Mới là người theo đuổi như Tiêu Mặc hay Triển Nhạc mà Thẩm Quân Hoài đã không chấp nhận nổi dù chỉ một hạt bụi trong mắt, nói gì đến những việc hai kẻ Phương – Đỗ đã làm với cậu đây chứ.

Tâm trạng Thẩm Quân Hoài thư thái hiếm thấy, anh không lái xe về nhà mà rẽ thẳng sang một hàng lẩu mới mở, anh biết Lộ Thanh Trần thích ăn mấy món này.

Nhà hàng lẩu nằm trong một tòa trung tâm thương mại, đồ ăn tươi ngon, khách khứa cũng đông.

Thẩm Quân Hoài chọn nước lẩu bong bóng cá, trông gương mặt nhỏ xíu đã gầy chỉ còn đúng đôi mắt của Lộ Thanh Trần, bèn gọi thêm một đống rau củ thịt thà nữa.

"Có bộ phim có vẻ hay, chốc nữa ăn xong muốn đi xem phim không?" Thẩm Quân Hoài nhìn người đang chúi đầu ăn, nhẹ giọng hỏi dò.

Ngồi vào chỗ xong Thẩm Quân Hoài nhắn tin cho Tô Trường Tiện luôn, cứ nhớ đến cái mặt Triển Nhạc là anh lại bốc hỏa, dứt khoát hủy hết toàn bộ lịch trình họp hành buổi chiều, nhanh chóng lướt hết một lượt các phim mới ra rạp gần đây, chọn một bộ phim tình cảm trông có vẻ tạm được, muốn dẫn Lộ Thanh Trần đi xem chung.

Lộ Thanh Trần không ngẩng đầu lên, cậu đang tập trung ăn rau trong bát mình.

Thẩm Quân Hoài chờ một lúc vẫn chưa thấy câu trả lời của người đối diện, bèn lặp lại lần nữa.

Phòng riêng hai người đặt nằm gần cửa sổ, gọi là phòng riêng nhưng thực ra chỉ lấy vách ngăn ngăn ra. Phòng sát cạnh có mấy đứa trẻ con đang nhốn nháo kéo nhau đi vệ sinh, sảnh chính còn bật ca khúc tiếng Quảng tình tứ miên man, tuy có ồn ào song chắc chắn chưa đến mức không nghe thấy nhau nói gì.

Thẩm Quân Hoài duỗi tay ra gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn ngay trước mắt Lộ Thanh Trần.

"Hửm?" Lộ Thanh Trần ngẩng đầu lên, mặt mũi ngơ ngác. Nhưng rồi chỉ cần vài giây cậu ý thức được ngay vấn đề ở đâu, thoáng hoảng sợ vụt qua, cậu cuống quít hỏi vội: "Anh vừa nói gì thế? Em… em không nghe thấy." Xong cậu cười cười vẻ như xấu hổ lắm, "Nãy cứ cắm cúi vào ăn thôi."

Thẩm Quân Hoài đành nhắc lại lần nữa.

"Anh không phải qua trường à?" Lộ Thanh Trần khá ngạc nhiên, phải biết trong mắt cậu thì Thẩm Quân Hoài là người hoàn toàn không có nhu cầu giải trí, tự dưng lại nảy ra ý muốn đi xem phim, thực sự phá lệ cực kì luôn đấy.

Thẩm Quân Hoài: "Không qua nữa, đi xem phim với em."

Lộ Thanh Trần phát hiện ra tai trái mình không nghe được từ lâu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!